Một cước này cũng khiến mọi người đang nhốn nháo phải yên lặng trở lại.
Viên Triệu Hào giơ tay ra hiệu mọi người đừng ồn nữa, ông ta chủ động đứng dậy nói: “Chủ tịch Kỳ, nếu ngài cho rằng dựa vào sức mạnh thì có thể khiến mọi người khuất phục, vậy tôi tưởng ngài nghĩ sai rồi. Bây giờ là xã hội pháp trị, trò này của ngài không hữu dụng đâu.”
Kỳ Chấn đã mỉm cười: “Không, tôi không định sử dụng vũ lực, vừa rồi mọi người cũng nhìn thấy hết rồi, một cước đó của Giang Nghĩa chỉ là tự vệ mà thôi.”
“Được.” Viên Triệu Hào gật đầu, tiếp tục truy hỏi: “Vậy vẫn mong chủ tịch Kỳ cho chúng tôi một lý do, dựa vào đâu đuổi việc chúng tôi? Nếu hôm nay ngài không nói ra được lý do, chúng tôi…”
“Như nào?”
“Cũng không như nào cả, chúng tôi đều là người văn minh, sẽ không động thủ. Nhưng chúng tôi sẽ vì quyền lợi hợp pháp của mình mà ‘đấu tranh’. Ngài muốn sa thải nhiều quản lý cấp cao như vậy, được, có thể, vậy thì mời ngài tiến hành bồi thường theo luật.”
Thường Dương phụ họa theo: “Giám đốc Viên nói không sai, tên họ Kỳ kia ông xem thường những quản lý cấp cao như chúng tôi, muốn loại bỏ hết chúng tôi, không sao hết, ông là chủ tịch ông có quyền làm như vậy. Nhưng phải tiến hành bồi thường tương xứng cho chúng tôi. Người khác tôi mặc kệ, giống như Thường Dương tôi, dựa theo lương và số năm làm việc của tôi, ông muốn đuổi việc tôi, ít nhất phải lấy ra 9 tỷ tiến hành bồi thường.”
Một người sẽ 9 tỷ, nhiều người như vậy cộng lại, công ty phải bồi thường hàng chục tỷ.
Kỳ Chấn nheo mắt lại.
Khoản tiền này thật ra không nhiều, ông ta vẫn lấy ra được.
Dùng hàng chục tỷ để đuổi đám người này đi, triệt để loại bỏ bè cánh của Viên Triệu Hào, thật ra vẫn có thể chấp nhận được.
Khi Kỳ Chấn chuẩn bị đồng ý yêu cầu của đám người Thường Dương, Giang Nghĩa lại chủ động mở miệng nói: “15 tỷ.”
Mọi người đều sững người.
“Cái gì 15 tỷ.” Thường Dương hỏi.
“Tôi là nói 9 tỷ ít quá, cần khoản bồi thường 15 tỷ.” Giang Nghĩa nói.