Đại Ca lẩm bẩm một hồi rồi đột nhiên hét to:
“Ý chí giáng lâm!”
Ầm!
Cả hoa viên rung lắc dữ dội.
Qua khoảng mười giây, hư không bỗng nhiên vỡ ra.
Thảm cỏ, đài phun nước, cây cối xanh um tươi tốt dưới chân mọi người, thậm chí cả hoa viên đột nhiên biến mất, cũng không biết là biến đi đâu.
Mọi người chỉ đành phải đứng trong hư không.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Laura kinh ngạc hỏi.
“Không có gì, tôi khiến Vực Sâu cảm nhận được một phần này của nó, nên Vực Sâu gọi nó về rồi.”
Đại Ca thò tay vào hư không, lấy ra một ngôi sao màu xanh lam sáng lấp lánh, đặt trong lòng bàn tay.
“Vực Sâu đang bị tận thế của thế giới song song ăn mòn, đối với nó bây giờ mà nói, có thể thu hồi được một phần thân thể, quả thực là việc vô cùng khẩn cấp.”
“Cho nên, Vực Sâu đã cho tôi phần thù lao này…”
Mọi người nhìn về phía tay hắn ta.
…Ngôi sao màu xanh lam dường như vô cùng huyền bí, khiến cho người ta vừa nhìn đã không thể kìm được mà trầm mê, gần như không thể rời mắt.
Cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy đó chính là một con côn trùng nhỏ phát sáng, dang rộng đôi cánh trong suốt mỏng như ve, thân hình hơi mập mạp, nhìn có vẻ rất đáng yêu.
Trên thân tiểu trùng phát ra từng đợt ánh sáng màu xanh làm càng ngày càng mạnh.
“Đẹp quá, đây rốt cuộc là thứ gì vậy?” Laura kinh ngạc nói.
“Đom Đóm Ánh Sao, một loại sinh mệnh thuộc bên Nhân Quả… Nó không có thực lực gì cả, cũng không biết chiến đấu.”
“Vậy tác dụng của nó chỉ để đẹp thôi?” Diệp Phi Ly hỏi.
Đại Ca không kìm được nở nụ cười.
“Đừng xem thường con đom đóm này, nó có thể dùng cái chết của mình, ép buộc chỉ định một sinh mệnh khác tùy ý, chết cùng nhau.”
“Để khiến nó phát động năng lực này, cần phải có một nhân tố, đó là cái chết của tôi.”
Tay Đại Ca lật lên, thu vật nhỏ đó vào.
“Anh đã có giác ngộ về tử trận rồi sao?” Trương Anh Hào trầm thấp nói.
“Đương nhiên. Dựa vào sức mạnh của chúng ta bây giờ, không thể chiến thắng được con quái vật kia.” Đại Ca thoải mái nói: “So với tất cả mọi người đều chết, không bằng để một mình tôi chết.”
Mọi người ngơ ngác nhìn hắn ta, trong lòng trào dâng niềm cảm động.
“Hu hu hu hu, Đại Ca, anh đừng chết mà.”
Laura không kìm được, rơi lệ.
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly cũng không nói nên lời.
Ánh mắt Diệp Phi Ly hơi đỏ.
Trương Anh Hào lại nắm chặt tay.
Đại Ca thấy mọi người có phản ứng như vậy, hơi ngượng ngùng.
Quả thật, gần đây thật sự hơi vất vả… Cơ thể bị thương nặng, thực lực mất hết, thật ra có rất nhiều việc đều không thể làm được.
Nhưng lần này, quái vật bị Cố Thanh Sơn dụ đi, chính mình tốn gần mười giây, gọi ý chí Vực Sâu đến, từ đó có được Đom Đóm Ánh Sao.
…Có được thứ này, mình lại có được thêm một chút sức mạnh.
Cho nên vẫn phải nói chút gì chứ nhỉ.
Đại Ca ho nhẹ một tiếng, giải thích với ba người: “Chuyện đó… cái chết của tôi không giống như mọi người nghĩ đâu… Ngộ nhỡ tôi chết rồi, các cậu hãy bảo quản thân thể của tôi cho tốt. Sau một khoảng thời gian, tôi sẽ sống lại nhờ sức mạnh của Vực Sâu.”
“Cái gì!”
Laura, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly đều kinh ngạc hô lên.
Bọn họ mau chóng liên tưởng đến gì đó.
Đúng vậy.
Sau khi chết mà có thể sống lại sau một giấc ngủ dài, vậy thì chỉ có một loại tồn tại.
Quái vật Vực Sâu.
Chẳng lẽ Đại Ca là quái vật Vực Sâu?
Ý niệm này hiện ra, ba người đều kinh ngạc.
Bọn họ bắt đầu luống cuống.
“Em em em em em không phân biệt được lần này có phải anh ta đang khoác loác hay không.” Laura to gan, lắp bắp nói: “Đại Đại Đại Đại Đại Ca, anh rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
“Chờ đã, Laura, không phải em đã cùng Cố Thanh Sơn cứu anh ta sao? Thế mà hai người lại không biết thân phận thật của anh ta?” Trương Anh Hào như phát điên nói.
“Quả thực là vậy, nhưng mà em em em em vẫn luôn cho rằng anh ta là một người có thân thế bi thảm…” Laura tội nghiệp nói.
Diệp Phi Ly không quan tâm, xua tay nói: “Cho dù thế nào đi nữa, tóm lại anh ta đều vì chúng ta mà đứng ra, cho nên không cần để ý đến thân phận của anh ta.”
“Đồ ngốc, chúng tôi chỉ muốn biết chân tướng thôi!”
Laura và Trương Anh Hào cùng nói.
Đại Ca thấy phản ứng của ba người, thở dài nói: “Tôi tưởng rằng ngoài Cố Thanh Sơn ra, mọi người cũng đều nhận ra rồi cơ. Bây giờ xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Thật ra… nói thật…”
“Tôi là vua của Vực Sâu.”
…………
Từ xưa đến nay, đối với một sinh mệnh tồn tại đơn độc, hoặc là đối với một cá thể có ý thức cá nhân mà nói, “nhận thức được bản thân là gì” cho tới bây giờ vẫn là vấn đề vĩnh hằng.