“Nhưng chuyện nào đi chuyện ấy, chủ tịch Kỳ, nếu tôi không nhớ sai, dự án lần nay vốn là giám đốc Giang gắng sức chủ trì tiến hành, còn muốn chúng tôi tin ánh mắt của cậu ta.”
“Nếu không phải Weiss tự mình muốn chết cướp hàng của chúng ta, vậy bây giờ người ‘chết’ chính là Star Jewelry của chúng ta.”
“Vậy nên…”
Viên Triệu Hào cố ý nhìn sang Kỳ Chấn: “Chủ tịch Kỳ, tôi cảm thấy thông qua chuyện lần này, chứng minh năng lực làm việc của một số người thật sự có thiếu sót, không thể đảm nhận chức vị hiện tại.”
“Tôi kiến nghị, nên đuổi việc người này.”
Rõ ràng, Viên Triệu Hào là nhắm thẳng mũi giáo về phía Giang Nghĩa, chỉ thiếu nước nói thẳng tên.
Những bè cánh của Viên Triệu Hào thấy lão đại đã lên tiếng rồi, người nào người nấy cũng không nhàn rỗi, từng người bắt đầu công kích.
“Giám đốc Viên nói đúng, có vài người cả ngày không làm việc còn lấy lương cao, như này sẽ khiến các anh em bên dưới nhìn như nào?”
“Chủ tịch Kỳ, tôi thật lòng cảm thấy công ty phải tra triệt để, đừng để những người ngu dốt đó tiếp tục lừa tiền.”
“Còn nói gì mà mang lợi ích cho công ty, kết quả thì sao? Suýt nữa khiến công ty phá sản, nếu không phải xuất hiện một tên quỷ chết thay, Star Jewelry của chúng ta sợ rằng đã sập rồi.”
Những người này nói rất khó nghe, hận không thể lập tức đuổi Giang Nghĩa ra khỏi công ty.
Sự thống hận của bọn họ đối với Giang Nghĩa ăn sâu vào xương tủy, nếu đã không thể đánh sập được Star Jewelry, vậy ít nhất phải đuổi Giang Nghĩa đi.
Anh còn không đi, mọi người vét tiền kiểu gì?
Tuy nhiên, đối diện với sự chỉ trích của mọi người, Kỳ Chấn và Giang Nghĩa đều chỉ khẽ mỉm cười đối mặt, không hề căng thẳng và lo lắng, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của bọn họ.
Thấy Kỳ Chấn mãi không lên tiếng, độ nóng của bọn họ cũng giảm đi, người đằng sau dần dần cũng im miệng, không nói chuyện nữa.