Lý Trọng Mạnh nói với Tô Ngọc Nhiên: “Tống Duyên Khanh này trông bề ngoài giống một con mèo nhà, thực ra lại là mèo hoang.”
“Ừ, tôi cũng thấy thế.”
Hai người vừa trêu chọc tôi vừa đi lên tầng.
Khi lên trên tầng, Lý Trọng Mạnh nói với tôi, ông ấy dựa vào mối quan hệ tìm được camera giám sát của bệnh viện Thánh Tâm, hôm Tống Duyên Minh nhảy lầu, sau khi tôi rời khỏi phòng bệnh của Tống Tuyết, có một y tá tiến vào, nhưng chưa đầy một phút sau đã rời đi.
Họ đã trao đổi tình hình này với bên cảnh sát.
Xem ra, chỉ cần chứng minh thẻ của tôi thực sự đã mất trộm, khoản tiền kia không phải do tôi chuyển đi là có thể rửa sạch tội danh cho tôi.
Tôi nghe đến điều này, đột nhiên nhớ ra: “Vậy camera giám sát có thấy được ai đã gọi bà nội tôi tỉnh dậy, rồi đỡ bà lên sân thương không?”
“Chuyện này… chúng tôi không chú ý đến.” Tô Ngọc Nhiên lắc đầu.
“Vậy có thể xem giúp tôi không?”
Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh bằng ánh mắt thỉnh cầu.
Anh ấy có vẻ hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý.
Tôi và Tô Ngọc Nhiên cùng Lý Trọng Mạnh nói chuyện hơn một giờ đồng hồ, nói xong một số chuyện liên quan đến phiên tòa lần sau rồi đứng dậy cáo từ.
Lý Trọng Mạnh tiễn tôi.
Hai chúng tôi vừa đi đến cửa văn phòng luật sư đã nhìn thấy bóng dáng một chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở đó.
Mà chủ nhân của chiếc xe này, Lý Hào Kiệt, đang đứng bên cạnh.
Anh nhìn thấy tôi và Lý Trọng Mạnh đi cùng nhau, sắc mặt đang bình thản bỗng chốc trở nên không vui.
Nhanh chóng đi về phía chúng tôi.
Khi tôi nhìn sắc mặt Lý Hào Kiệt mà xác định chắc chắn rằng anh tới đây để nổi giận thì người đàn ông kia lại dừng bước ở nơi cách tôi một bước chân.
Nhìn tôi.
Dường như đang chuẩn bị gì đó.
Chốc lát sau mới nói: “Đi đâu? Anh đưa em đi.”
“Gì cơ?”
Tôi tưởng mình đã nghe nhầm.
Giọng điệu của Lý Hào Kiệt khi nói câu ấy rất bình thường, thậm chí có vẻ dịu dàng, hoàn toàn khác biệt với khí thế khi đi về phía tôi.
“Bây giờ em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”
Lý Hào Kiệt lặp lại lời nói kia một lần nữa.
“Không cần đâu, tôi…”
“Vừa khéo, tôi đang có việc, tôi đi trước nhé.”
Khi tôi đang vô thức từ chối Lý Hào Kiệt thì Lý Trọng Mạnh đã ngắt lời tôi.
Anh ấy nói xong, đi thẳng một nước.
Không có thêm một câu chào hỏi nào.
Tôi nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, rồi nhìn Lý Hào Kiệt, có cảm giác như bị bán đứng.
“Đi thôi.” Lý Hào Kiệt nhìn về phía tôi.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà trong ánh mắt anh nhìn tôi, luôn có thứ gì đó mà tôi không nhìn ra được.
Có nhiều lúc, con người thực sự không thể chống lại nội tâm.
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, anh đi về phía chiếc xe, tôi đành theo sau.
Nhìn bóng dáng người đàn ông cao lớn trước mặt, chắn quá nửa mặt trời, giống như một bức tường, một tòa thành vững chắc.
Mỗi lần tôi tưởng mình có thể thoát ra được, đều phát hiện rằng, đấy chẳng qua là tôi nghĩ vậy.
Hóa ra tôi vẫn luôn đứng giữa tòa thành ấy.
Một khắc cũng chưa từng rời khỏi đó.
Đợi khi hoàn hồn lại, tôi đã lên xe của người đàn ông kia rồi.
Lý Hào Kiệt nghiêng người tới, kéo đai an toàn cho tôi, lúc ấy gương mặt anh cách tôi rất gần, đôi mắt sâu thăm thẳm ấy cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, toát lên sự dịu dàng vô vàn.
Giống như một vũng nước trong vắt, chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu tâm tư của anh.
Đây đâu phải Lý Hào Kiệt mà tôi biết.
Cùng với một tiếng “cách”, đai an toàn được thắt xong, người đàn ông kia nghiêng người hỏi tôi: “Cơm tối định đi đâu ăn? Anh đi cùng em.”
“?”
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, đồng tử của anh vẫn giống như dáng vẻ mà tôi thấy ban nãy.
Bên trong không che giấu bất cứ thứ gì.
Dường như những lời anh nói chính là những gì anh nghĩ.
Thấy tôi không trả lời, Lý Hào Kiệt lặp lại lần nữa: “Tống Duyên Khanh, anh muốn ăn cơm với em, ăn xong anh sẽ đưa em về nhà.”
“Tại sao?”
Tôi buột miệng hỏi.
Tôi luôn luôn ghi nhớ rằng, là tôi đã cầu xin anh lấy Tống Duyên Minh, tôi không thể nói một đằng làm một nẻo.
“Chẳng tại sao cả.” Lý Hào Kiệt nhìn tôi, tiếp tục hỏi: “Cơm tối muốn ăn gì?”
“Xin lỗi, tôi còn phải đến công ty một chuyến, có lẽ không thể cùng anh đi ăn cơm được.”
Trong lòng tôi muốn đồng ý, nhưng ngoài miệng vẫn nói dối như vậy.
“Được, tôi đưa em đến công ty.” Lý Hào Kiệt cũng không nói gì.
Ngồi thẳng người dậy, đạp chân ga, nhanh chóng lái xe tới bên dưới công ty của tôi.
Khi sắp xuống xe, tôi không quên nói với anh: “Tôi sẽ tăng ca rất muộn, tổng giám đốc Lý không cần đợi tôi.”
Nói dứt lời là quay gót đi luôn.