Phi thuyền của Ân Kiệt đậu ở hành tinh cách đó không xa, là một chiến hạm vận tải cỡ trung, lái tới đây sẽ rất bất tiện, sau khi nhận được tin tìm kiếm Bạch Thời, Ân Kiệt và mấy người khác liền ngồi phi thuyền công cộng tới đế đô, hiện tại cũng quay về như vậy.
Vé đã được mua đầy đủ trên đường tới đón Bạch Thời, họ khá may mắn, ngay lúc này đang có một phi thuyền chở khách sắp cất cánh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi họ lên phi thuyền chỉ cần đợi năm phút là có thể rời đi.
Mấy người tìm vé của riêng mình, đồng loạt đi vào trong, chuẩn bị qua cửa kiểm soát.
Thời đại này không cần dùng sức người để thẩm tra và đối chiếu thông tin, chỉ cần dùng thẻ chứng minh quét một cái là được, sau đó máy móc trí năng sẽ tiến hành quét hình toàn thân để xem có mang theo vật phẩm trái quy định hay không, tiếp theo là đối lập ngũ quan với dữ liệu trên thẻ, kiểm tra xem có phải tội phạm truy nã không, chỉ cần một hai giây sẽ cho ra kết luận hợp lý, nếu đạt yêu cầu sẽ đi qua thuận lợi, còn không là bị giữ lại ngay lập tức, đợi điều tra xử lý.
Nghe nói gần đây đang nghiên cứu ra kỹ thuật mới, có thể đột phá lớp da nhân tạo được cấy vào, sau đó tìm ra khuôn mặt thật của người kia. Sau khi Bạch Thời biết, suýt nữa đã lật bàn, bởi vì nếu có thể nghiên cứu ra sớm một chút, nhân vật phản diện đã lộ tẩy từ đầu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ nữa, nhưng lại nghĩ nếu cốt truyện thật sự phát triển tới tình trạng nhân vật chính cùng chết với nhân vật phản diện, chẳng hiểu sao trong lòng cậu cứ buồn bực, rất không muốn nghĩ tới hình ảnh đại ca chết, cho nên duy trì hiện trạng bây giờ là tốt nhất.
Bạch Thời yên lặng suy nghĩ, chậm rãi bước qua cổng kiểm tra. Mặc dù cậu cải trang thành hình dạng này, nhưng máy móc sẽ không tiết lộ thông tin cá nhân, chỉ nói một tiếng hợp lệ, bởi vậy cậu sẽ không bị dơ mặt, cực kỳ bình tĩnh.
Mấy người quét hình rất nhanh, sau khi vào phòng chờ lại phải qua một cửa xoát vé, rồi đi dọc theo hành lang hơi mờ để lên phi thuyền, yên lặng chờ đợi cất cánh. Phi thuyền chở khách kiểu lớn thế này thường đi lộ trình rất xa, đa số chỗ ngồi phía trên đều theo kiểu từng gian phòng, Ân Kiệt mua hai phòng ba người, chia vừa đủ, bởi vì hai bạn nào đó đang mặc đồ nữ, cho nên ở cùng một phòng với cô gái duy nhất trong nhóm.
Bạch Thời trầm mặc vài giây, muốn đổi y phục, lý do là đã qua cửa rồi.
Ân Kiệt cười áy náy với cậu, mở máy truyền tin vào diễn đàn, cho Bạch Thời xem hình của cậu.
Bạch Thời lại im lặng mất mấy giây, nhìn hình ảnh của mình, lại nhìn trang web mà mình hoàn toàn không biết, hậm hực nhả từng từ: “Đây là cái gì?”
“Người ta đăng lại từ nơi khác.”
“Từ chỗ nào?”
“Không rõ lắm, nhưng nguồn gốc thì hẳn là diễn đàn trường em, em nhìn số lượt xem này.” Ân Kiệt cười nói, Bạch Thời thật sự quá đẹp, fan lại quá nhiều, còn chưa đến một buổi đã leo lên đứng đầu, mà cứ mấy tiếng trên phi thuyền sẽ có người đi tuần tra một lần, nếu bạn nhỏ này thật sự quay về bộ dạng bình thường, chắc sẽ bị vây xem cho coi.
Bạch Thời: “…”
Ối mẹ ơi, chẳng lẽ toàn bộ vũ trụ đã biết cậu là Tiểu Nhị Hóa rồi sao?!
Ân Kiệt nhìn cậu, không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ an ủi vài câu để người này cố chịu đựng. Bạch Thời ậm ừ, yên lặng vào phòng, không muốn đi ra ngoài nữa.
Tống Minh Uyên đi theo họ tới tận bến cảng, sau khi xuống xe thì phi thuyền nọ đã rời bến, anh im lặng một giây, càng phát hiện việc này có vấn đề, lập tức đi làm thủ tục cất cánh, ý định tiếp tục đuổi theo, mà đợi tới khi họ tiến vào vũ trụ, bắt đầu chạy theo tuyến đường cao tốc, tọa độ trên màn hình đột nhiên đình trệ, sau đó biến mất.
Tống Minh Uyên hỏi: “Sao thế?”
Trọng Thiên thử tìm kiếm một chút: “Không tìm được, tín hiệu đã đứt.”
Trái tim Tống Minh Uyên hơi trầm xuống: “Có thể tìm tín hiệu phi thuyền không?”
“Tôi thử xem.”
Trọng Thiên tranh thủ lúc phi thuyền của chủ nhân chưa bay xa, nhanh chóng kết nối với phòng quan sát ở cảng khẩu, một lát sau mới nói: “Có, vẫn đang ở trước mặt.”
“Biểu hiện tọa độ.”
“Được.”
Tống Minh Uyên liếc nhìn, lập tức tăng tốc đuổi theo.
Lúc Bạch Thời tỉnh lại chỉ cảm thấy đại não choáng váng, thậm chí không nhớ rõ trước khi thiếp đi mình đang ở đâu, cậu mờ mịt ngẩng đầu, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc loáng thoáng bên tai, cực kỳ dễ nghe: “Anh đã tỉnh? Sớm hơn tôi nghĩ nhiều.”
Bạch Thời nhìn sang, lập tức gặp phải một khuôn mặt mỹ nhân, chính là cô nàng mới gặp lúc nãy, không khỏi giật mình.
Cô ả cười với cậu: “Xin chào, lại gặp mặt.”
Bạch Thời phản ứng một giây, lúc này mới muộn màng nhận ra mình đang bị trói lại trên ghế, mà nơi cậu đang ngồi là một phi thuyền loại nhỏ, rất giống phi thuyền cứu sinh… Không đúng, đây chính là phi thuyền cứu sinh.
Cô nàng kia thấy cậu đánh giá xung quanh, dịu dàng nói: “Chắc anh có rất nhiều lời muốn hỏi.”
“Ừm.”
Cô ta vừa cười vừa nghĩ thầm trong lòng: thật may mắn.
Bên trong học viện Hoàng Gia có người của tổ chức, sau khi cô và chị thất thủ thì lập tức phái người trong học viện canh chừng, nhưng vì sợ phát hiện nên không dám canh quá kỹ, và cũng không biết Bạch Thời mặc đồ nữ rời đi, có điều sau khi liếc thấy màn hình trò chuyện của Tống Minh Uyên, họ mới phát hiện Bạch Thời đã cải trang.
Cô và chị thương lượng một chút, cảm thấy nếu Bạch Thời còn ở đế đô, vậy thì mặc trang phục kỳ quái như thế chẳng để làm gì, trừ phi muốn im lặng rời đi, vì vậy nhanh chóng đuổi theo tới bến cảng chặn lại, sau đó tinh mắt phát hiện ra họ, lập tức mua vé lên theo.
Lúc đó là giờ ăn cơm, với nhan sắc của hai chị em cô, việc quyến rũ nhân viên phục vụ quả thực dễ như trở bàn tay, hai người tranh chủ lúc đối phương nói chuyện trời đất với mình để bỏ thuốc vào đồ ăn, bỏ liền cả mấy phần, cuối cùng thành công đột nhập vào gian phòng kia, bắt người rời khỏi.
Những việc còn lại dễ dàng hơn nhiều, với kỹ thuật mà các cô nắm giữ, muốn tắt toàn bộ máy giám sát, tiến vào buồng lái để mở cửa khoang, sau đó điều khiển phi thuyền cứu thương rời đi dưới tình huống không ai hay biết, quá dễ dàng.
Đương nhiên cô sẽ không nói mấy chuyện này, chỉ cười: “Tôi có một người bạn là fan của anh, vẫn muốn gặp anh một lần, nhưng tôi sợ mình không đấu lại được, chỉ có thể trói anh, thật có lỗi.”
Bạch Thời không nhịn được, mặt vô cảm: “Nhìn mặt tôi có vẻ ngu và ngây thơ lắm à?”
Cô nàng lập tức bật cười, không trả lời, chị cô ta đã đặt chế độ lái tự động, lúc này vừa mở cửa bước vào, nghe được tiếng cười liền hỏi: “Sao thế, hắn ta tỉnh rồi?”
Bạch Thời: “…”
Bạch Thời nhìn cô ta một cái, lại nhìn cô gái trước mặt, lại nhìn cô nàng đằng kia, rồi tiếp tục nhìn cô gái trước mặt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Mẹ nó thiết lập phát rồ của mấy tên kia đã đến, cuối cùng hoa tỷ muội cũng đến!
Fuck, làm cậu mất công đề phòng, việc này thật sự chẳng có dấu hiệu báo trước nào cả! Làm sao bây giờ? Ép ông đây tàn nhẫn diệt hoa hả?