***
“Cốc cốc cốc…” Lại có người gõ cửa.
Thẩm Minh Nguyệt chậm rãi đi tới mở cửa, không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Trần Thiên Vũ.
“Đúng là khách quý ít đến nhỉ, sao tứ ca lại có thời gian rảnh rỗi ghé thăm thế này?” Thẩm Minh Nguyệt không ngờ: “Chị Tử Thần đang ở trong phòng đấy, anh mau vào đi.”
Trần Thiên Vũ cười mấy tiếng quái dị rồi nói: “Ồ, Minh Nguyệt, em hào phóng nhỉ, không sợ ‘cảnh xuân’ bị lộ à?”
Thẩm Minh Nguyệt lè lưỡi làm mặt quỷ, rồi lại cười tủm tỉm, nói: “Đại lão gia, ngài mau vào đi.” Cô đưa tay kéo Trần Thiên Vũ vào phòng, Ninh Hiểu Mạn vội vàng đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Anh Trần…”
Trần Thiên Vũ gật đầu gửi lời hỏi thăm cô, rồi quay đầu nói với Lưu Tử Thần: “Các em đang làm gì đấy? Trong phòng oi bức, không ra bên ngoài ngắm cảnh đẹp à.”
Lưu Tử Thần khẽ cười nói: “Bọn em đang bàn bạc về đại tác phẩm của Minh Nguyệt đấy…”
Trần Thiên Vũ ồ một tiếng, cũng thấy tò mò, nói: “Minh Nguyệt chuẩn bị viết đại tác phẩm gì thế, còn tổ chức bàn bạc tập thể nữa chứ.”
Thẩm Minh Nguyệt hiếm khi thẹn thùng như vậy, một hồi lâu sau mới nói: “Chị Tử Thần đang đùa em đó, đâu có đại tác phẩm gì, chỉ là nảy ra ý nghĩ nhất thời, nên định ghi lại câu chuyện huyền thoại về Bắc Đình chúng ta để làm kỷ niệm thôi…”
Trần Thiên Vũ tiếp lời: “Ồ… em định đặt tên gì cho tác phẩm chưa?”
Ninh Hiểu Mạn ở bên cạnh nói: “Lúc nãy, chị Minh Nguyệt có nói rồi, tác phẩm được đặt tên là ‘Chuyện cũ Bắc Đình’.”
Không ngờ mắt Trần Thiên Vũ lại sáng lên, vẻ mặt ông vô cùng phấn khởi, khiến mấy chị em đều sửng sốt.
“Thiên Vũ, chẳng lẽ anh có ý tưởng gì mới?” Lưu Tử Thần đúng là người hiểu rõ suy nghĩ của ông nhất.
Trần Thiên Vũ vui vẻ gật đầu: “Thực ra, anh đang buồn rầu vì một chuyện, em nói xem, chúng ta không dễ dàng gì thành lập được văn phòng thám tử Bắc Đình, nhưng không để lại hồ sơ tài liệu có giá trị nào, sau này làm sao giao phó cho người mới đây, anh và Nhất Đình từng bàn bạc nhiều lần, văn phòng thám tử soạn viết hồ sơ vụ án thì không thích hợp lắm, lại không có hiệu lực pháp luật chính thức, ý tưởng của Minh Nguyệt tình cờ trùng hợp với bọn anh đấy…”
Ông nói tiếp: “Chuyện cũ Bắc Đình, chuyện cũ Bắc Đình, có sáng ý lắm… Vừa có thể ghi lại câu chuyện điều tra phá án của chúng ta, lại vừa có thể làm tài liệu tham khảo cho tương lai, đúng là vẹn cả đôi đường.”
Lần này, Thẩm Minh Nguyệt lại không dám tin: “Thật không? Tứ ca, anh đừng đùa em đấy…”
“Nhiệm vụ này giao cho em nhé, vấn đề nghiêm túc như vậy, sao có thể là đùa em được chứ? Có muốn anh mời trưởng phòng Lý qua đây đặc biệt giao nhiệm vụ cho em không…” Trần Thiên Vũ giả vờ nghiêm chỉnh nói.
Thẩm Minh Nguyệt vui mừng: “Được rồi được rồi, cái người cố chấp đó qua đây có tác dụng gì chứ, em phụ trách viết du ký cho mọi người là được, thật là, chỉ đùa thôi mà lại gây ra phiền phức lớn quá.”
Lưu Tử Thần xoa xoa mái tóc của Minh Nguyệt, hơi hả hê nói: “Bé ngoan, viết cho hay vào nhé, đừng phụ lòng sự phó thác của trưởng phòng Bắc Đình.”
“Không đâu, em sẽ viết tất cả mọi người thành yêu quái, ma quỷ, xem mọi người sau này gặp người ta kiểu gì.” Thẩm Minh Nguyệt bĩu môi, giả vờ không muốn, khiến Ninh Hiểu Mạn cũng phải che miệng cười thầm.
Mọi người lại nhàn nhã nói đùa mấy câu, Lưu Tử Thần mới nhớ ra: “Thiên Vũ, anh đến tìm em có chuyện gì không?”
Trần Thiên Vũ gật đầu: “Thực ra cũng không có chuyện gì lớn, anh đến tìm em nói chuyện một chút mà thôi… Anh thấy lần này, chúng ta đã uổng công vô ích rồi, trung tâm bão ở Tam giác Rồng rõ ràng không đáng sợ như trong tưởng tượng của chúng ta, đừng nói là tìm manh mối gì, một cái bóng quỷ cũng không thấy đâu, anh đang lo nên giải thích với bọn họ như thế nào đây.”
Thẩm Minh Nguyệt ngắt lời: “Có gì mà phải giải thích, cái đám nhát gan đó bị chuyện ma dọa sợ vỡ mật, anh cứ dẫn bọn họ tới đây nhìn thử xem, cũng là để họ có thêm kiến thức thôi.”
“Mặc dù anh cũng nghĩ như vậy, nhưng sợ rằng bọn họ sẽ không nghĩ vậy đâu. Chuyến đi trên biển không thể so với lục địa, tạm chưa nói đến tiền phí tiền vật dụng, chỉ riêng chuyện dẫn nhiều người như vậy vào vùng nguy hiểm thôi, anh đã phải chịu trách nhiệm chính rồi…” Trần Thiên Vũ cười khổ, thế giới của người trưởng thành có quá nhiều việc phải lo trước lo sau.
Lưu Tử Thần ngạc nhiên nói: “Thật sự chẳng phát hiện ra điểm gì sao?”
Trần Thiên Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh và Nhất Đình tưởng rằng cho dù hiện trường phá án như thế nào thì cũng sẽ phải để lại một chút dấu vết, nhưng ở đây biển rộng mênh mông. Kiến thức chuyên môn của bọn anh thực sự có hạn, hoàn toàn là một hiện trường trống rỗng. Nói thật, đây là lần đầu tiên anh và Nhất Đình gặp phải cảnh này đấy. Chúng ta cũng đâu thể bơi trong biển được…”
Thẩm Minh Nguyệt khẽ cười, nói: “Nếu các anh thực sự xuống biển bơi thì không chừng sẽ bị cá mập ăn đấy.” Cô vừa nghĩ đến cảnh tượng đó là đã thấy buồn cười rồi.
Lưu Tử Thần bỗng nảy ra một ý: “Thiên Vũ, anh không cảm thấy có khi một thứ trống rỗng cũng có thể là một loại manh mối sao? Liệu có khả năng nơi này không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì không…” Thực ra, chị cũng chỉ nói theo bản năng thôi.
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng vụt lên trong đầu Trần Thiên Vũ, đột nhiên ông có một suy đoán lớn mật.
Nhưng suy đoán ấy lại có vẻ không liên quan đến những gì Lưu Tử Thần vừa nói.
***
Số đặc biệt Bố Y: Cuộc khảo sát Tam giác Rồng kết thúc
Bố Y bất chấp nguy hiểm tính mạng để đến khảo sát khu vực Tam giác Rồng ma quỷ, thế mà lại có người cho rằng Bố Y trốn chạy sao?
Giận, giận, giận! Buồn, Buồn, Buồn!
Xin mọi người đừng “dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử” có được không? Bố Y là “tiểu nhân” đấy.
Chuyến đi này của Bố Y ít nhất đã mang về một trăm nghìn chữ khô đấy, ha ha ha, ha ha ha, cười thả ga mấy tiếng, dù thế nào cũng đều đáng giá cả! Đương nhiên, muốn đánh từng chữ ấy ra thì vẫn cần một chút thời gian, có lẽ sẽ nhanh thôi.
Nhưng vẫn là câu nói đó, Bố Y thật sự nghiêm túc gõ chữ.
Nếu ngừng đăng chương thì chỉ là do ngoài ý muốn, hoặc có lẽ là vì sống chết có số.
Có lẽ không còn gì khác nữa…