“Gọi điện thoại cho mẹ hắn sao. Ông đây bao nhiêu năm nay muốn gặp hắn, có lần nào phải gọi điện thoại vậy? Cút nhanh đi!” Trịnh Nam Thiên tức giận đứng dậy khỏi ghé.
Tiểu Triệu không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu lên mà đi mời.
Dù gì thì các đồng chí trong bộ đều biết Tiểu Triệu, cũng sẽ không làm khó anh ta Ngay sau đó, Thái Văn Nông nhận được tin báo, nhanh chóng lái xe đến viện dưỡng lão ở ngoại ô.
“Lão thủ trưởng!”
Thái Văn Nông, thân mặc đồng phục, đứng thẳng tắp hành lễ với Trịnh Nam Thiên.
Trịnh Nam Thiên lạnh lùng liếc nhìn ông ta và nói: “Một lô thuốc mới ở trêи đã được nghiên cứu và chế tạo ra, chuẩn bị đưa vào sử dụng. Với những lô thuốc mới này, điều kiện thể trạng của chúng ta có thể tăng lên rất nhiều, để cho khả năng sinh tồn của bọn họ cũng có thể tăng lên rất nhiều… “
“Thật không?” Thái Văn Nông vui mừng khôn xiết.
“Viện trưởng Công cũng ở đây, tôi có thể nói dối anh sao? Một khi xét duyệt xong, thông báo sẽ được truyền xuống dưới, tới lúc hồ sơ được thông qua, thuốc mới sẽ được đưa vào sản xuất.” Trịnh Nam Thiên lạnh lùng nói.
“Vậy thì tốt quá rồi! Lão thủ trưởng, ông không biết đó thôi, những tên bên ngoài kia gần đây càng ngày càng bất lương.
Chúng ta mỗi lần ra tay đều bị tổn thất nặng nề. Nếu loại thuốc mới này thật sự có tác dụng như vậy, vậy thì đối với chúng ta mà nói, có thể nói là như hỗ mọc thêm cánh! “Thái Văn Nông mỉm cười nói.
“Thật sao? Chỉ đáng tiếc việc đưa vào sử dụng của loại thuốc này có thể phải bị trì hoãn lại.” Trịnh Nam Thiên mặt không biểu cảm nói.
“Tại sao?” Nụ cười của Thái Văn Nông đông cứng lại.
“Bởi vì nhà máy mà chúng ta dùng để sản xuất thuốc mới vừa bị đóng cửa!” Trịnh Nam Thiên ném một tài liệu trước mặt Thái Văn Nông.
Thái Văn Nông lập tức sửng sốt, bước tới xem qua.
Một lúc sau, sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng âm u.
“Lão thủ trưởng, chuyện này cứ giao cho tôi! Tôi hứa sẽ không để cho ông thất vọng! Tôi nhất định sẽ dọn dẹp Giang Thành!”
Thái Văn Nông hét lên.
“Đều phải xem cậu làm sao rồi! Làm không tốt! Sau này thì đừng nói Trịnh Nam Thiên tôi không dạy bảo! Tôi không thể để mắt người đó!” Trịnh Nam Thiên kϊƈɦ động hét lên.
Thái Văn Nông run lên, ông ta biết lão thủ trưởng lần này thực sự tức giận rồi, gật đầu lia lịa nói: “Vâng!”
Sau khi rời viện dưỡng lão, khuôn mặt Thái Văn Nông luôn đen xì lại.
“Thủ trưởng, lão thủ trưởng nói cái gì vậy?” Cảnh vệ bên cạnh cần thận hỏi.
“Nói với cậu cậu cũng không hiểu, đi đi, lập tức gọi nhất vệ, nhị vệ, tam vệ ra tay cho tôi, lập tức bao vây câu lạc bộ Nam Loan bắt cái người tên Xương Bá về đây!”
“Thủ trưởng, bắt ông ta làm gì vậy?”
“Ông ta phạm tội rồi!”
“Phạm tội gì?”
“Phản quốc!”
Thái Văn Nông trừng mắt hung hãn nhìn anh ta, sau đó lên xe.
Cảnh vệ toàn thân run lên, cũng vội vàng đi theo.
Một lúc sau, xe bọc thép màu xanh lá cây từ ngoại ô Giang Thành chạy vào trung tâm thành phố …
Câu lạc bộ Nam Loan.
Xương Bá đang ngồi trước bàn gỗ đàn hương mà ăn cơm.
Một người phụ nữ ăn mặc hở hang rót cho ông ta một ly rượu vang đỏ.
“Xương Bát”
Một thanh niên bước vào.
“Tiểu Ngô!”
Xương Bá nuốt miếng thịt bò trong miệng xuống, sau đó lau miệng, cười nhạt nói: “Sao vậy? Phương Thị Dân đã bắt đầu chưa?”
“Tòa án đã phát đơn gọi hầu tòa đối với tập đoàn Dương Hoa, buổi chiều sẽ diễn ra tòa án, không cho tập đoàn Dương Hoa có bất cứ cơ hội nào để thở! Hiện tại đám người Khang Giai Hào đang bận đến sứt đầu mẻ trán, tập đoàn Dương Hoa không có cơ hội thắng!” Người thanh niên được gọi là Tiểu Ngô mỉm cười nói.
“Được! Tốt lắm! Ngay khi Dương Hoa ngã xuống, con tiện nhân Công Hoan Vân kia không có ai làm hậu thuẫn, còn có thể là đối thủ của tôi sao? Tôi sẽ lấy danh nghĩa của Khổ Long triệu tập toàn bộ thuộc hạ của cô ta qua đây, sau đó phản công Công Hoan Vân. Công Hoan Vân chắc chắn sẽ không thể chống đỡ được. Tới lúc đó, toàn bộ Giang Thành chính là thiên hạ của tôi, hahahaha … ” Xương Bá cười nói.
“Chúc mừng Xương Bá.” Tiểu Ngô cười nói.
“Cùng vui, cùng vui! Tiểu Ngô, tôi già rồi, tương lai của Giang Thành vẫn là của những người trẻ các cậu. Làm việc chăm chỉ.
Sau này gánh nặng của tôi vẫn giao vào trong tay cậu.” Xương Bá cười nói.
“Vâng.” Tiểu Ngô gật đầu, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia độc ác.
Cái tên già không chết, đợi ông chiếm lấy Giang Thành, ông đây sẽ tìm cơ hội xử lý ông.
Tiểu Ngô là con nuôi của Xương Bá, Xương Bá không thể có con nên đã nuôi dưỡng Tiểu Ngô, Xương Bá dù bị vô sinh nhưng sức khỏe rất tốt, xem dáng vẻ thì ông ta sẽ phải sống ít nhất 20 năm nữa.
Hai mươi năm! Tiểu Ngô không thể chờ đợi được.
Ngay khi Tiểu Ngô đang nghĩ cách làm sao giải quyết lão già này thì đột nhiên có tiếng động ồn ào từ bên ngoài truyền đến.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Xương Bá cau mày hét lớn một tiếng.
Tuy nhiên, vẫn chưa đợi đến khi thuộc hạ của mình chạy vào thông báo.
bùm!
Cánh cửa đột nhiên bị đá mở ra, sau đó một lượng lớn người mặc đồng phục xông vào phòng, bao vây Xương Bá và những người khác, một khẩu súng tối đen như mực nhắm chuẩn vào Tiểu Ngô và Xương Bá.
Người phụ nữ sợ hãi hét lên.
Xương Bá và Tiểu Ngô vội vàng giơ tay lên, đôi mắt hai người đều ngây ngốc.
Sao có thể như vậy được?
Hai người bọn họ chưa từng nhìn thấy một trận chiến như vậy…
“Xương Bá là ai?”
: Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đông phục với khuôn mặt cương quyết bước tới trước.
“Tôi… tôi là… hai vị đồng chí này, có chuyện gì vậy?” Xương Bá run rẫy hỏi.
Tuy nhiên, người đàn ông đó hoàn toàn không trả lời, chỉ vẫy tay: “Mang đi!”
“Vâng!”
Hai người bước tới trước áp giải Xương Bá và Tiểu Ngô đi…