“Nói tiếp đi.” Lương Diệp day cái mũi ngứa ngáy, ra hiệu cho họ tiếp tục.
“Đêm qua Lâu Phiền và Đông Thần nảy sinh xung đột, chết gầm trăm tên lính, phần đông là lính bên Lâu Phiền.” Lữ Thứ nói: “Bọn họ đóng quân gần nhau quá, càng chờ lâu thì tình hình xung đột sẽ càng căng thẳng. Vì vậy, mạt tướng cho rằng chúng ta nên kéo dài thời gian tiếp, chờ đợi cơ hội.”
“Tướng quân Lữ à, ý tưởng của ngài ổn đấy… nhưng chúng ta không kéo dài nổi thời gian đâu.” Có tướng lĩnh phản biện: “Lương thực sắp cạn đáy rồi, vũ khí cũng thiếu hụt, chúng ta lấy gì để kéo dài thời gian?”
Lữ Thứ nhíu mày nói: “Nhưng đây là cách ổn nhất hiện giờ.”
“Ngu Phá Lỗ cũng đang nghĩ đến việc kéo dài thời gian.” Biện Phụng nói: “Mấy trận trước đánh với Ngu Phá Lỗ, tuy chúng ta có lúc thắng, có lúc thua… nhưng rõ là hắn cũng chưa dốc hết sức.”
“Hoàng đế Thân Nghiêu của Đông Thần ốm bệnh.” Lữ Thứ nói: “Thái Tử đã chết, tuy Thân Nghiêu lập hoàng thái tôn rồi nhưng ông ta còn tận mười mấy người con trai nữa. Trận ốm này của Thân Nghiêu khó đoán kết quả. Hoàng thái tôn chưa ngồi vững chức, đang đấu đá rất hăng với các thúc bá của mình. Chắc Ngu Phá Lỗ cũng muốn đánh nhanh, chẳng qua hắn không thể làm trái lệnh Hoàng đế.”
Lương Diệp vuốt ve chòm râu đã mọc dài được một đoạn trên cằm, cất lời: “Khách Thập Liên Tuyết này là người thế nào?”
“Nghe nói là một người vô cùng tốt tính và dễ thương lượng.” Tiêu Viêm nói: “Y hiện đang tụ hội với Khách Thập Đa Lỗ. Về cơ bản, quyền khiển binh sẽ rơi vào tay Khách Thập Đa Lỗ. Y bị bệnh nặng, ngày ngày chỉ biết chơi với mèo. Chẳng biết do phải con mèo kia biến được thành mỹ nữ hay gì. Biết đâu ngày nào đó lại bị mèo con kia cắn chết.”
Lời này thật bất lịch sự, nhưng vì trong lều toàn những người đàn ông thô kệch chuyên vung đao giết người nên nghe vậy, ai nấy đều cười sang sảng.
Lương Diệp cong môi, cầm vỏ kiếm nhẹ nhàng chỉ lên bản đồ: “Khách Thập Đa Lỗ ngu xuẩn cả tin, tìm mấy người biết tiếng Lâu Phiền trà trộn vào đi. Tính tình Ngu Phá Lỗ ngay thẳng chính trực, trẫm không tin bọn họ có thể đồng lòng thật.”
“Vâng!”
“Báo… Thưa Bệ hạ!” Có vị quan truyền lệnh xốc lều tiến vào, vội vàng quỳ xuống, bẩm báo với vẻ mặt rất đỗi vui mừng: “Lương thảo và vũ khí được vận chuyển từ Đại Đô đã tới nơi ạ!”
Vừa nghe tin, không khí trong lều lập tức sục sôi.
“Cuối cùng cũng chờ được con mẹ nó rồi! Làm đám sói con chỗ ông ngóng sắp mờ mắt đến nơi!”
“Ngon! Tới là tốt rồi! Làm thịt Ngu Phá Lỗ mẹ nó luôn đê!”
“Cái lũ không biết làm chỉ biết hốc ở Đại Đô cuối cùng cũng làm được chút chuyện của con người!”
“Khụ khụ…” Tiêu Viêm huých mạnh tướng quân vừa phát biểu, đối phương lập tức phát hiện mình lỡ lời, ngại ngùng sờ đầu.
“Bệ hạ ơi, chúng ta cần phải ra ngoài xem đúng không ạ?” Biện Phụng cũng kích động, không khỏi lên tiếng hỏi.
Bấy giờ, đám đông nhộn nhịp trong lều mới sực nhớ sếp lớn của mình còn đang ở đây, thoáng chốc, ai nấy ngoan ngoan ngồi về ghế với điệu bộ khép nép.
Lương Diệp khoan thai khởi động khớp cổ, đập vỏ kiếm mình ngắm nghía nãy giờ lên bàn, đứng dậy nói: “Đi! Tất cả theo trẫm ra xem đưa gì đến!”
Các tướng lĩnh đều vui mừng phấn khởi theo sau Lương Diệp ra khỏi lều lớn, tư thế hùng hổ hệt một bầy sói đói đến nóng mắt.
Vương Điền vừa xốc rèm xe lên đã bị gió rét thấu xương phả thẳng vào mặt, hình như còn nuốt phải hạt cát khô. Sung Hằng biết anh sợ lạnh nên nhanh chóng lấy áo choàng ra khoác cho anh.
Vô số lều trại được dựng tại sa mạc, thảm tuyết và cỏ khô mênh mông vô bờ, nơi nơi toát lên vẻ hoang vắng, khô hanh và lạnh lẽo. Trời đã xẩm tối, các binh lính tuần tra thay phiên nhau đi qua đi lại, xung quanh bắt đầu nhen nhóm ánh lửa trại. Tướng lĩnh đến nhận lương thảo đang kiểm kê số lượng cụ thể.
“Bệ hạ đến!”
Tiếng hô vừa vang lên, đám người xung quanh đồng loạt quỳ xuống.
Một đoàn người diện mạo mơ hồ vận áo giáp đi ra từ chỗ tối. Vương Điền không nhìn rõ rốt cuộc Lương Diệp là ai. Anh cúi đầu nhìn nền đất cứng lạnh, không muốn quỳ cho lắm.
Sung Hằng nhẹ nhàng kéo góc áo anh.
Vương Điền thở dài, đang định quỳ thì bỗng được một người đỡ lấy cánh tay.
Nhiệt độ nóng rực xuyên qua lớp quần áo, áp vào làn da. Mùi hương vừa quen, vừa lạ thình lình xâm nhập phạm vi an toàn của anh. Vương Điền híp mắt nhìn người trước mặt, sửng sốt.
“Ba tháng không gặp, Đan Dương Vương có nhớ trẫm không?” Giọng nói dí dỏm của Lương Diệp vang lên trước mặt anh.
Ngay sau đó, một tràng cười tục tằn khoái chí vọng tới từ đám người đằng sau Lương Diệp.
Vương Điền đanh mặt nhìn Lương Diệp, chiếc cằm đã nhú ra chòm râu, làn da thì phơi nắng đen sì. Không có cặp mắt đầy ắp cảm xúc trắng trợn quá thể kia, suýt nữa anh đã nhận định người trước mặt là thủ lĩnh thổ phỉ của sơn trại nào đó.
“Thần – Vương Điền kính chào Bệ hạ.” Anh cụp mắt, nhớ lại hình ảnh Lương Diệp đẹp trai ngời ngời cưỡi ngựa vung đao tới đón mà mình tưởng tượng ra hồi nãy, chỉ thấy bản thân là thằng đần.
“Khỏi phải đa lễ!” Mấy tháng nay, Lương Diệp đánh trận thành quen, giọng điệu hắn tự cho là bình thường nghe cũng rất tục tằn: “Biện Phụng kiểm kê lương thảo! Tiêu Viêm và Lữ Thứ kiểm kê binh khí!”
“Mạt tướng tuân lệnh!” Các vị tướng lĩnh sớm đã kích động khôn nguôi lập tức quẳng Hoàng đế sang một bên. Nhìn chung, bọn họ rất xem trọng vũ khí. Bầu không khí tại nơi đóng quân lập tức sôi động hơn gấp mấy lần.
Nhân lúc trời tối, Lương Diệp nắm chặt tay Vương Điền, gần như lôi người ta về lều lớn của mình.
Tấm rèm dày vừa buông, Vương Điền thậm chí chưa kịp cất lời đã bị đối phương kéo vào trong lòng, hung hăng hôn lên.
Ban đầu, Vương Điền còn muốn chống cự, bởi dù sao hình ảnh râu ria xồm xoàm kia của Lương Diệp cũng đả động khá mạnh tới anh. Tuy nhiên, anh đã nhanh chóng chẳng thừa hơi lo đến nữa. Ba tháng không gặp, sự vụ bên Đại Đô mà không chồng đống khiến anh bận xoay mòng mòng thì sợ rằng Vương Điền đã nhung nhớ đến phát điên rồi.
Cơ thể Lương Diệp nhuốm mùi gió cát và hoang tàn chốn sa mạc, bộ giáp hắn mặc lạnh lẽo thấu xương. Hắn cứ thế đè nguyên cả người lẫn áo giáp lên thân mình Vương Điền, gặm cắn đôi môi anh gần như thô lỗ và mạnh bạo, môi răng ngập mùi máu chỉ khiến tính xâm lược nơi đáy mắt hắn đong đầy thêm. Bàn tay chai sạn nóng hầm hập ngang ngược ấn mạnh lên sống lưng Vương Điền, siết lại giam cầm anh trong lòng mình, hận không thể dung hòa toàn thân anh với gân cốt máu thịt hắn.
Vương Điền làm ổ trong cung cả mùa Đông, làn da trắng trẻo đến lạ, bộ đồ sạch sẽ mềm mại hãy còn thoang thoảng hương thơm, trông anh chẳng khác gì một miếng sủi cảo cỡ lớn vừa nóng hổi, vừa cao quý đang tỏa sáng, khiến Lương Diệp đã đói phát điên từ lâu thèm thuồng đến chảy nước miếng.
Ngón tay thon dài trắng nõn gõ lên áo giáp hắn. Vương Điền thở hổn hển, nghiến răng nói: “Hôn nữa là chết luôn đấy, dậy.”
Lương Diệp hít thở từng nhịp dày nặng, hung tợn nhìn anh chằm chặp, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Ánh mắt hắn dần trở nên tăm tối và sâu thăm thẳm, chẳng thèm che giấu ham muốn trần trụi mãnh liệt của mình: “Không.”
Hắn hệt một con thú dữ vừa cắn chết con mồi, hít ngửi khắp nơi, cân nhắc xem nên cắn từ chỗ nào sẽ nếm được vị thịt béo ngon nhất.
Vương Điền giữ lấy móng vuốt toan cởi đai lưng của hắn. Nhịp thở của anh cũng chẳng vững vàng hơn là bao, lưỡi đã bị hắn cắn rách vài chỗ, bây giờ vẫn tê dại. Anh vươn tay nâng cằm hắn: “Ngẩng đầu lên cho ta xem nào.”
Lương Diệp miễn cưỡng ngẩng đầu theo động tác của anh, ánh mắt sắc lẹm bồi hồi tại gương mặt anh. Hắn vừa nhìn anh, vừa xáp tới, muốn cắn lấy đôi môi ửng đỏ của anh.
Vương Điền lập tức bóp chặt cằm hắn, chê ghét lùi về sau chút: “Bệ hạ, ngươi định dẫn quân mình vào rừng làm cướp sao?”
“Trẫm thấy như thế cũng oai phong lắm!” Lương Diệp nhếch môi cười, ôm eo anh, kéo anh vào lòng mình, đầu gối cứ vậy chen giữa hai chân anh, hẩy mạnh một phát: “Có cái khác còn oai phong hơn đấy, muốn thử không?”
“…” Vương Điền im lặng vài giây, mới nói: “Ngươi toàn học ba cái đồ quỷ gì trong quân đội không vậy?”
