Điều ước này xa xỉ đến mức gần như không thể trở thành hiện thực. Nhưng hôm nay cứ để bản thân anh được tham lam một chút đi.
Sau khi ước xong, Moore thổi tắt nến.
Anh cầm dao cắt bánh, cẩn thận chia vào hai đ ĩa. Lục Thành An thì vòng ra phía sau lưng, đeo một sợi dây chuyền lên cổ anh, cười nói: “Quà sinh nhật, hy vọng cậu sẽ thích.”
Moore cúi đầu nhìn, sợi dây chuyền là kiểu dáng rất đơn giản, không ngờ mặt dây lại mang hình một chú hươu nhỏ gần như giống hệt thực thể tinh thần của anh. Hươu của anh có vẻ ngoài khá đặc biệt, chắc chắn không thể mua được mặt dây trông giống đến thế này. Rõ ràng đây là món quà Lục Thành An đặt làm riêng để tặng anh.
Moore đưa tay mân mê mặt dây hình hươu nhỏ, khẽ nói: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Lục Thành An trở lại ngồi bên cạnh anh, nói: “Ăn bánh kem thôi. Phải rồi, tôi còn chuẩn bị rượu vang nữa đấy.” Nói rồi, hắn lập tức lấy hai chiếc ly, rót rượu ra và đưa cho Moore một ly, cười rất tươi: “Nào, chúc mừng cậu lại lớn thêm một tuổi.”
Có lẽ nụ cười tươi của Lục Thành An có khả năng lôi kéo rất mạnh mẽ, Moore không còn căng thẳng như lúc đầu nữa.
Anh chủ động cụng ly với đối phương, uống hết nửa ly rượu.
Tiếc là tửu lượng của Moore thực sự quá kém, mới uống có nửa ly rượu vang mà má đã đỏ hồng.
Ánh đèn ấm áp chiếu lên gương mặt Moore, hai gò má hây hây trông đẹp lạ kỳ giữa đêm khuya. Đôi môi anh ướt át, đôi mắt lại trong veo, dịu dàng.
Thực thể tinh thần hươu nhỏ đáng yêu ghé bên người chủ nhân, dáng vẻ hiền lành ngoan ngoãn đó khiến người ta thấy rất thích. Đại bàng vàng không kìm được ý muốn tiến tới gần nó, bèn bay vài vòng trên đầu hươu một lát rồi đậu xuống bên cạnh.
Đỉnh núi vắng tanh cực kỳ yên tĩnh, Lục Thành An ngoảnh sang nhìn Moore, cảm thấy mồm miệng khô rang, trong lòng như có đám lửa đang cháy hừng hực.
Moore không nhận ra ánh nhìn chăm chú của Lính gác, anh cúi đầu tập trung ăn bánh kem, nhận xét: “Đội trưởng Lục, bánh kem anh làm ngon lắm đấy.”
Lục Thành An nói: “Thế à? Vậy sau này sinh nhật năm nào tôi cũng sẽ làm tặng em.”
Moore ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp đôi mắt sâu của Lục Thành An.
Lính gác không ngừng áp sát tới, tiếp đó thì vươn tay tháo kính của anh ra như đang trêu đùa.
Moore ngẩn người, tầm nhìn trở nên mơ hồ. Anh đang muốn hỏi tại sao Đội trưởng Lục lại tháo kính của mình thì Lục Thành An bỗng ghé đến hôn lên môi anh.
“…” Tim Moore run lên, toàn thân cứng đờ như pho tượng.
Thấy Moore không phản kháng, Lục Thành An đưa tay tới giữ gáy anh để hôn sâu thêm.
Nụ hôn của Lính gác mang theo khao khát chiếm hữu cực kỳ rõ ràng, càng lúc càng nhiệt tình, cũng càng lúc càng sâu thêm như thực sự muốn nuốt anh vào bụng.
Moore bị hôn nhũn cả người, ngón tay bấu chặt lên vai Lục Thành An theo bản năng, căng thẳng đến mức quên luôn việc phản kháng.
Không biết trôi qua bao nhiêu lâu, đến tận khi Moore sắp ngạt thở, Lục Thành An mới tiếc nuối buông anh ra.
Moore nhìn Lục Thành An, nét mặt lộ rõ vẻ hoang mang.
Lục Thành An khẽ cười, véo má anh: “Lần đó em uống say rồi cưỡng hôn tôi, hôm nay coi như trả lại.”
Moore ngơ ngác: “Uống say gì cơ?”
Lục Thành An nói: “Hôm Tết ấy, chính cái hôm tôi đi gặp đối tượng được giới thiệu, em uống khá nhiều rượu. Lúc tôi đến ký túc xá đưa đồ ăn cho em thì phát hiện em say rồi, bèn bế em về giường. Ai ngờ em cứ níu tôi lại không chịu buông, còn hôn tôi nữa… Chẳng lẽ em quên rồi?”
Moore thật sự không nhớ bất kỳ chuyện gì sau khi say rượu. Giờ nghe chính miệng Lục Thành An nói ra, anh chỉ thấy xấu hổ vô cùng.
Hóa ra Tướng quân Lục đã sớm biết tất cả, thế mà anh còn tưởng mình giấu giếm tốt lắm…
Thấy dáng vẻ thấp tha thấp thỏm của Moore, Lục Thành An mềm lòng, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Moore, tôi thích em.”
Moore tròn mắt: “Anh… vừa nói gì?”
Anh bị cận thị nặng, sau khi bị tháo mất kính thì không nhìn được rõ dáng vẻ của Lục Thành An nhưng từng lời hắn nói vẫn rơi vào tai rất rành rọt.
Lục Thành An mỉm cười, đeo lại kính cho Moore, nhìn anh, lặp lại từng chữ: “Tôi nói tôi thích em.”
Kính đã quay trở lại, rốt cuộc Moore cũng nhìn rõ được người trước mặt.
Biểu cảm của Lục Thành An rất nghiêm túc, ánh mắt thì dịu dàng, trông không có chút gì giống như đang nói đùa. Nghĩ đến nụ hôn khi nãy, tim Moore đập thình thịch, các ngón tay tự đan chặt vào nhau, lòng không thể tin nổi.
Lục Thành An thật sự tỏ tình với mình? Chuyện này còn đẹp hơn cả mơ nữa.
Lục Thành An nắm chặt tay Moore, dịu giọng nói: “Thực ra từ sau lần em say rượu hôn tôi, tôi đã biết em thích tôi rồi. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu được tình cảm của bản thân, không muốn đáp lại em một cách vội vàng, qua loa. Còn bây giờ tôi đã hiểu rõ lòng mình.”
Hắn nhìn Moore, nói từng chữ rất rành mạch: “Moore, tôi muốn trở thành bạn trai em, bảo vệ em, chăm sóc em thật tốt.”
Tim Moore khẽ run lên, hốc mắt cay sè.
Anh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được Lục Thành An tỏ tình.
Moore cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Thực ra ngay từ lần đầu gặp nhau, em đã thích anh rồi. Chỉ là em chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng anh sẽ đáp lại em, cũng không dám nói cho anh biết, sợ anh sẽ ghét em…”
Lục Thành An vươn tay ôm Moore vào lòng: “Sao có thể như thế được? Trong mắt tôi, em là Dẫn đường tốt nhất.”
Moore ôm chầm lấy Lục Thành An, vùi mặt vào lòng hắn, cảm nhận cái ôm ấm áp và nhịp tim mạnh mẽ của đối phương.
Khoảnh khắc ấy, anh cảm tưởng như mình chính là người hạnh phúc nhất thế gian này.
***
Moore và Lục Thành An ngủ lại trong lều.
Lục Thành An rất lịch sự, không hề có hành động nào đi quá giới hạn, chỉ ôm anh, dịu dàng hôn môi.
Cả hai ôm nhau nằm trong chiếc lều trên đỉnh núi.
Lục Thành An kể cho Moore nghe rất nhiều chuyện hồi bé. Moore nằm trong lòng hắn yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Sau đó, Moore ngủ trong lòng Lục Thành An.
Anh mơ thấy một giấc mơ rất đẹp. Chưa bao giờ anh được ngủ yên đến thế.