Lục Diệp Bằng siết chặt người con gái anh yêu trong lòng, anh biết cô vẫn chưa thích ứng được cơ thể của anh,nên vào khoảnh khắc này anh rất nhẹ nhàng với cô.
Phải …Cho dù, anh có bày ra bao nhiêu trò thì người con gái này cũng muốn rời xa anh.
Thật sự muốn cô yêu anh, lại khó lắm sao?
Không… Nhất định người đàn ông cô yêu phải là anh.
Thời gian…
Lục Diệp Bằng đã từng hi vọng ba tháng này, cô sẽ yêu anh. Nhưng rồi sao, cả anh và cô chỉ còn hai tuần nữa thôi, là kết thúc và anh lại buông tay cô.Nhưng không vì đó mà anh từ bỏ hi vọng, hôn nhân có hiệu lực ba tháng thì anh sẽ sửa lại hết. Anh sẽ không bao giờ cho người con gái anh yêu,phải rời xa anh.
Lam Lam cảm nhận được cơ thể cô bắt đầu hòa nhập với anh,bàn tay anh du ngoạn khắp nơi chọc tiếng rên rỉ của cô càng xuất hiện rõ rệt hơn
Da thịt cô từ từ chuyển sang ửng đỏ, những dấu hôn chằng chịt cũng hiện rõ.
Lục Diệp Bằng ngẩng đầu, anh hôn chặt bờ môi cô, khẽ nói nhỏ.
“Đừng rời xa anh!”
Cơ thể Lam Lam chợt cứng đờ, ánh mắt mông lung nhìn anh.
Thường người ta nói. “*Những người say rượu thường hay nói những lời thật lòng” *Anh kêu cô không rời xa anh trong nét mặt cầu khẩn như thế,có nghĩa anh đang cần cô sao?
Không… Chắc anh lại muốn lợi dụng cô nên mới buộc miệng nói như vậy.
Cơ thể nóng bỏng của Lục Diệp Bằng như muốn siết mạnh cơ thể nhỏ bé của Lam Lam. Dưới sự tấn công dữ dội, những cơn buồn phiền của anh từ những ngày qua đều được trút vào cơ thể của cô.
Cánh tay Lam Lam sau từng đợt tấn công của anh cũng bất lực đưa lên ôm chặt lấy anh. Ánh mắt cô vẫn nhìn lên trần nhà mặc kệ người đàn ông này đang phát tiết lên trên người cô ra sao.
Sự mạnh mẽ của anh lại khiến cô thở dốc lên tiếng cầu xin.
“Nhẹ lại… “
Lục Diệp Bằng ngẩng lên ôm chặt cô khẽ hỏi.
“Anh làm em đau sao? “
Lam Lam thật tình rất muốn đánh vào đầu anh một cái thật đau. Trong phòng chỉ có cô và anh, không anh thì ai có thể làm cô đau nữa.
Đau cả trong lẫn ngoài.
Thấy cô im lặng, anh lại thẳng lưng đ.â.m mạnh vào sâu thêm, chọc cho cô rên rỉ lên.
“A… Anh”.
Hơi thở khàn đục của anh thả vào tại cô.
” Lam Lam! Em biết những lúc như vậy, nhìn em trong rất quyến rũ, xinh đẹp lắm không.……? Thêm một lần nữa nhé! ” Bao nhiêu vẫn chưa đủ nỗi nhớ nhung mấy ngày qua của anh, anh muốn nhiều hơn thế nữa.
Lam Lam trợn mắt kinh hãi chưa kịp trả lời anh, thì bờ môi của cô,lại bị anh cướp lấy. Anh cắn nhẹ môi cô. Bàn tay anh nâng eo cô cao lên, sự xâm nhập của anh càng lúc càng sâu hơn.
So với những lần trước đây thì hôm nay anh lại rất nhẹ nhàng dịu dàng với cô. Sự khít chặt nhỏ bé ấy lại khiến anh s.u.n.g s.ư.ớ.n.g đầy thỏa mãn. Chưa bao giờ anh thấy thật vọng,khi lấy người con gái mang một vẻ đẹp bên trong lẫn bên ngoài như Lam Lam làm vợ. Cô chính là một báo vật mà anh cần phải trân quý.
Lam Lam ôm anh, cả người đều nghênh đón anh. Cơ thể cô được lắp đầy bởi anh.
Cô thầm gọi tên anh trong lòng.
“Diệp Bằng! Em yêu anh! “.
Lục Diệp Bằng cũng ôm chặt cô, hôn lên từ những giọt nước mắt lẫn mồ hôi của cô. Anh yêu thương cưng chiều người con gái trong lòng. Anh cũng thầm gọi tên cô trong lòng.
“* Lam Lam! Anh nhớ em, nhớ em sắp phát điên lên đi được …Anh yêu em, đừng rời xa anh “*
Cả hai đều thầm gọi tên nhau,nhưng lại không cho đối phương nghe thấy.
*****
Sáng sớm, sau đợt kích tình tối hôm qua, Lam Lam cuộn mình trong chiếc chăn lớn.Sự đau đớn phía dưới cơ thể khiến cô không biết là hiện thực hay là mơ.
Lam Lam nhanh chóng mở mắt ra. Bóng dáng của anh dần xuất hiện trước mặt của cô thì cô đã biết đêm qua không phải cô đang nằm mơ.
Mà anh đã về nhà, lại ra tay ức hiếp cô hết lần này đến lần khác.
Lục Diệp Bằng đã thức dậy từ sớm, trên người anh đanh mặc một bộ vest đen đang đứng trước gương thắt cà vạt.
Lam Lam nhìn đồng hồ, hôm nay cuối tuần anh cũng phải ra ngoài nữa sau. Có lẽ anh cũng không biết hôm nay là sinh nhật của cô.
Lam Lam cố gắng cự mình ngồi dậy. Người đàn ông này,lần nào anh cũng làm cho cô phải đau đớn khiến cô qua ngày hôm sau,không bao giờ có thể dậy nổi như người bình thường được.
Lục Diệp Bằng nhìn gương mặt mệt mỏi của cô trong chiếc gương. Nhìn những dấu hôn trên thân thể của cô lại khiến anh cảm thấy xót xa,anh không nghĩ anh lại lưu luyến cô đến như vậy.
Anh còn nhớ ngày hôm đó anh thức dậy bên cạnh Dương Tiểu Vy. Trên người cô ta hoàn toàn không có những dấu hôn hay những dấu hiệu mệt mỏi giống như Lam Lam.
Vào lúc này,trong đầu anh phát giác nghĩ tới một chuyện.
Không lẽ nào…
“Diệp Bằng! “
Đang mải mê suy nghĩ, thì không ngờ Lam Lam lại lên tiếng gọi tên anh.
Lục Diệp Bằng quay đầu lại nhìn cô, anh nhanh chóng sải bước chân ngồi xuống bên cạnh cô.Nhìn biểu hiện của cô, chắc chắn cô đang có chuyện.
“Sao vậy? Mới sáng ra, gương mặt lại nhăn nhó rồi! ” Lục Diệp Bằng nhắng nhít rướn người nhìn thẳng vào mắt cô chọc ghẹo ” Em còn đau sao? “
Lam Lam giật thót, kinh hãi nhìn anh.
Miệng lắp bắp không nói lên được chữ nào. Ánh mắt giận dữ bắn vào mặt anh, bực bội nói.
“Tối nay anh rảnh không? Ba, mẹ kêu chúng ta về ăn cơm”. Cô không muốn nói cho anh biết sinh nhật của cô. Vì biết anh có chịu đến hay không.
Lúc này, Lục Diệp Bằng chợt nhớ ra hôm nay là ngày Tiểu Sơ ra mắt gia đình Hạo Thiên. Mới đây lại nhanh đến rồi sao?
Một lúc sau, Lục Diệp Bằng vừa gật đầu vừa nói.
“Tối nay, anh sẽ đến! “
“Thật sao? “Lam Lam kinh ngạc.
Nhìn nét mặt của cô, anh thật sự không khỏi bật khóc cười. Anh xoa đầu cô rồi đứng lên.
” Nể tình em hôm qua làm cho anh vui vẻ, tối nay anh sẽ đến dùng cơm với gia đình em”.
Câu nói của anh lại làm cho cô từ đang trạng thái vui vẻ chuyển sang đầy tâm trạng.
Đúng vậy… Người đàn ông luôn xem cô là một người làm ấm giường. Khi có nhu cầu thì thì tìm đến cô để giải quyết. Thực chất, anh đâu xem cô là vợ của anh.
Thấy cô im lặng,anh tưởng cô vẫn còn mệt. Nên trước khi anh đi ra ngoài liền cúi xuống hôn lên trán cô một nụ hôn, rồi nói.
“Em đến đó trước, xong công việc anh sẽ đến đó với em”.
Lục Diệp Bằng đi rồi. Lam Lam lại tiếp tục cuộn mình vào trong chăn. Trong đầu không ngừng suy nghĩ tới cái fine ghi âm và dòng tin nhắn của Dương Tiểu Vy gửi cho cô.
Hôm nay không đi làm, anh nói đi công việc. Có khi nào lại tới tìm mẹ con cô ta không?
Nước mắt cô lại rơi xuống một lần nữa.
Cô đã tự hứa với lòng, không được rơi nước mắt vì anh nữa. Nhưng tại sao cô không làm được?
Hay đứng trước anh, cô dần trở nên yếu hèn, cầu xin tình yêu của anh.