Đám người Dư gia cố gắng chạy toán loạn cả lên, chỉ là cái quả cầu nước kia cứ như keo da chó, không có ý tứ buông tha bọn họ. Cũng may là tất cả đều là huyền cấp cao thủ, chứ nếu là người thường bị chết ngộp nước mất rồi.
Có điều dù cho chạy lung tung thì bọn chúng vẫn bị vây bên trong lưỡng cực trận, không thể nào chạy thoát ra được. Nếu không bị hạn chế về linh lực, chỉ với khốn trận và thủy thuật thì cho dù có gặp địa cấp cao thủ Tiểu Hắc vẫn tự tin đánh bại đối phương. Đó chính là cách biệt tiên phàm, không thể so sánh thực lực của một tu tiên giả qua võ công phàm tục được. Linh lực càng cao, có thể thi triển nhiều pháp thuật thì tu tiên giả chính là vô địch.
Trở lại trận chiến, hai người Trương Phàm liền chia nhau ra, mỗi người lựa một huyền cấp hậu kỳ quấn lấy. Chính xác là quấn lấy chứ không phải đánh nhau sống chết, bởi lẽ chỉ cần khiến cho kẻ địch phân tâm ứng chiến thì khả năng nhịn thở của đối phương lại càng trở nên khó khăn. Chỉ cần sơ xẩy là sẽ bị sặc nước ngay, giống như vừa bị trói vừa đánh nhau, một thân tu vi không thể thi triển được.
Không cần quá lâu, chỉ sau vài phút ngắn ngủi, hai tên huyền cấp không thể trụ vững được nữa mà ngã lăn ra. Hai người Loan Trương tuy lại mang theo thêm nhiều vết thương nhưng họ vẫn điềm nhiên như không, lạnh lùng bổ một kiếm rồi lập tức chạy sang đám huyền cấp trung kỳ. Hai người họ thấy Tiểu Hắc bắt đầu run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hai răng nghiến chặt thì trong lòng cũng nóng như lửa đốt, bất chấp thương thế mà ra đòn liều mạng hơn.
– Ráng lên, một chút nữa thôi.
Gân xanh cũng nổi cả lên, Tiểu Hắc liền quyết đoán triệt tiêu phạm vi của Lưỡng Cực trận từ từ. Linh lực để duy trì trận pháp quá lớn, nó không thể thừa nhận thêm được. Hiện giờ, đám người Dư gia vừa phải áp chế độc dược, vừa chống chọi với thủy thuật, sức lực đã bị bào mòn rất nhiều, không cần thiết phải vây khốn bọn chúng nữa.
– Cái này… Các ngươi dám giết người của Dư gia? Mau đền mạng cho ta
Dư Quản khi vừa thấy trận pháp triệt tiêu thì trong lòng khá thoải mái, nhưng khi trông thấy xác của tộc nhân của mình thì khuôn mặt liền trở nên vô cùng khó coi.
– Dư mắt chuột, ngươi muốn làm gì tiểu hữu của ta thế? Không phải các ngươi lúc đến đao to búa lớn lắm sao giờ lại bị giết ngược lại thế? Đúng là ăn trộm gà không được mà còn bị mất nắm thóc haha.
Dương Thang nào dễ dàng cho Dư Quản có cơ hội ra tay, liền nhảy ra ngăn chặn lại ngay. Lão không biết đám người Tiểu Hắc đã đánh bại cao thủ Dư gia bằng cách nào, chỉ cần giết được là tốt rồi. Vốn nghĩ Tiểu Hắc sẽ khó thoát được, chuyến đi của lão trở nên công cốc. Ai dè mọi chuyện lại nghịch chuyển như thế chứ, xem ra thiên ý thật sự muốn Dương gia đổi vận nha.
– Cút mau, Dương Thang. Nếu ngươi còn ngăn cản thì ngay cả ngươi ta cũng dám giết.
Trước lời đe dọa của Dư Quản, Dương Thang càng cười to đáp lại:
– Nếu ngươi có bản lĩnh đó thì cứ thử xem. Dương gia của ta cũng không e sợ Dư gia các người, muốn tìm tử lộ thì cứ đến đi.
– Ngươi … ngươi… Tiểu tử, mau dừng tay lại.
Hai mắt Dư quản như nổ lửa. Tiểu Hắc đang cùng Loan Trương hai người nhiệt tình đuổi giết người Dư gia của hắn. Trong khi mấy tên phế vật kia không biết tại sao lại bị một quả bóng nước bao lấy, nhìn điệu bộ giống như không thể chống đỡ được nữa.
Dư lão gia chủ càng điên cuồng muốn phá vây thì Dương Thang lại càng ra sức quấn lấy. Dư gia chính là một trong những gia tộc thù địch của Dương gia, cho nên việc hại địch lợi mình thì làm sao Dương lão gia chủ từ chối cho được. Huống hồ biểu hiện của Tiểu Hắc đã quá đủ cho ông ta chấp nhận bỏ ra bất cứ giá nào để lôi kéo. Chỉ với trận pháp và hai tên huyền cấp sơ kỳ lại có thể chém giết một đội hình gồm huyền cấp hậu kỳ và trung kỳ.
Điều này có ý nghĩa gì không nói ra thì ai cũng hiểu rõ. Nếu như Dương gia có một trận pháp sư thì sẽ không phải lo lắng mấy gia tộc như Dư gia, thậm chí nói không quá nếu Dương gia có thể gài bẫy diệt gọn cả Dư gia cũng nên. Bởi chính Dương Thang đã trải nghiệm khốn trận, chính lão ta trong nhất thời cũng không thể tìm cách thoát thân được thì nói gì đến Dư quản.
– Cố ….gắng….ta…không…kịp…nữa…rồi
Linh lực tu sĩ là có hạn, cho dù kiên cường đến mấy thì khi cạn kiệt linh lực cũng không thể làm gì hơn. Thốt lên một câu, Tiểu Hắc thấy cả thế giới giống như sụp đổ, hai mắt nó tối sầm lại. Một cảm giác chóng mặt và kiệt quệ lan tràn khắp cơ thể, Tiểu Hắc trong phút chốc như một đống cát chỉ biết đổ gục xuống.
– Tiểu Hắc thiếu gia
Loan Phụng và Trương Bất Phàm thất thanh hét lớn rồi mặc kệ hai tên huyền cấp trung kỳ chạy vội đến bên cạnh đỡ lấy Tiểu Hắc.
– May quá, vẫn còn thở
Loan Phụng thở ra một hơi, tròng mắt bà đã đỏ au vì đau xót, rất hiếm khi vị trưởng lão bề ngoài lạnh lùng này lại biểu hiện như vậy.
– Thật là tội nghiệp, Tiểu Hắc đã chiến đấu đến phút cuối cùng vì Mạc Kiếm Môn.
Trương Bất Phàm hít một hơi, cả người bỗng nghiêng phía trước, ông ta đang cúi người trước Tiểu Hắc. Tiếp theo, vị trưởng môn toàn trang phục đã nhuốn máu đỏ, hướng môn hạ của mình quát to:
– Toàn thể trên dưới Mạc Kiếm Môn nghe lệnh. Hôm nay cho dù tất cả phải hi sinh ngã xuống cũng phải bảo về Tiểu Hắc thiếu gia chu toàn.
– Rõ thưa chưởng môn
Dực Vũ dẫn đầu toàn bộ đệ tử liền nhanh chóng xếp thành trận thế hộ môn bao lấy Tiểu Hắc, ai nấy đều mang theo vẻ mặt kiên nghị, không hề sợ hãi. Chỉ nhìn thôi người khác cũng cảm thấy một cỗ khí thể bất khuất, sẵn sàng tử vì nghĩa của họ.
Về phía Dư gia, hai trong số bốn tên huyền cấp trung kỳ cùng sáu tên huyền cấp sơ kỳ may mắn thoát nạn khi pháp thuật hết hiệu lực. Bọn chúng cố gắng hít thở liên tục để bổ sung dưỡng khí, có tên không chịu nổi phải nôn ra một bụng nước, thậm chí có hai tên đã bất tỉnh nhân sự, không biết còn sống hay đã chết, trông thật thảm hại.
– Đáng chết, tên tiểu tử kia quá thật đáng sợ, không ngờ nó còn biết cả tà thuật nữa.
Với võ đạo thế gia thì những pháp thuật Tiểu Hắc thi triển không thể nào giải thích bằng võ học thông thường được. Do đó, bọn họ chỉ có thể quy chụp thành tà thuật bất chính, tà ma ngoại đạo mà thôi. Dĩ nhiên, cho dù là tà thuật hay gì thì sự lợi hại của pháp thuật cũng đủ khiến cho đám người Dư gia còn sống khao kháy muốn đoạt được hơn bất cứ thứ gì.
Thử nghĩ xem, lúc chiến đấu với kẻ địch mà lại có thể điều khiển nước để ngộp chết kẻ thù. Chiêu số cứ như thần tiên làm phép như thế nếu sử dụng được thì đừng nói đồng cấp, ngay cả vượt cấp chiến đấu cũng là điều trong tầm tay. Cho nên bất chấp việc Tiểu Hắc đã giết chết bao nhiêu cao thủ của Dư gia thì họ vẫn muốn bắt nó trở về gia tộc để khai thác bí mật.
– Bây giờ để xem ai có thể cứu mày được nữa khặc khặc
Sáu tên huyền cấp sau khi ổn định lại liền cười gằn cùng cầm vũ khí tiến lên. Trước mặt chúng chỉ còn hai gã huyền cấp sơ kỳ trọng thương cùng một đám hoàng cấp yếu nhớt. Cuối cùng kẻ mỉm cười sau chót vẫn là Dư gia bọn họ.