Trương Viễn Hoài bỗng nhiên nhắm mắt, cách mấy bước chân chậm rãi bước về phía Lý Tường Khả.
“Nhắm đôi mắt lại, hãy thử một lần tìm anh bằng trái tim em – Đây là ý muốn của anh có phải không?” Hắn thầm nghĩ, đôi chân vẫn tiến về phía trước, cẩn thận cảm nhận sự hiện diện của đối phương.
Rõ ràng cảm giác rung động mãnh liệt như vậy không thể nào có đáp án khác ngoài Thượng Tích được… nhưng hành động của Lý Tường Khả… rốt cuộc lại tại sao? Chẳng lẽ mình phải cố gắng hơn nữa, bao dung hơn nữa anh ấy mới chịu chấp nhận yêu mình?
‘Ạch’ Va chạm nhẹ một cái, Trương Viễn Hoài ngỡ ngàng mở mắt ra, ngoài dự liệu của bản thân, dù đã ước lượng cách một bước chân, vậy mà bấy giờ không ngờ đã đụng trúng Lý Tường Khả.
Hắn không tin trong lúc mình nhắm mắt Lý Tường Khả lại chủ động tiến về phía mình, còn cậu ta có chết cũng không thừa nhận bản thân bất giác đi về phía hắn với dáng vẻ trân quý đáng xấu hổ như vừa rồi được.
Cậu ta hùng hổ: “Anh lại bày trò gì vậy hả? Tôi nói cho anh biết, đừng hòng bắt nạt chị Lộ, nếu không hậu quả tự chịu!”
“Em và cô ta có quan hệ gì?”
“Anh hỏi làm gì?”
Trương Viễn Hoài mặt vô cảm đáp: “Ghen.”
“Ha, ghen cũng không được— Hả, ghen?!!!” Mặt Lý Tường Khả bỗng chốc nóng bừng, dù to xác rồi nhưng lộ ra biểu cảm xấu hổ cũng có chút đáng yêu.
Trương Viễn Hoài bình tĩnh quan sát, đến đây âm thầm đánh giá: “Còn cứu được.”
Cậu ta một tay che mặt, đột ngột lên giọng cho hung dữ, quát: “Cho dù là cái mẹ gì cũng không đến lượt anh quản!”
Nói đến đây cậu ta xoay lưng muốn bỏ đi về phía Trần Lộ đang “lo lắng” đứng chờ, lúc này giọng Trương Viễn Hoài vang lên ngay sau cậu, hắn nhắc nhở: “Anh mới là người yêu của em.”
Lý Tường Khả khựng lại, bấy giờ nhìn người con gái trước mắt, hắn xác định từ đầu tới cuối đều là vì cô, chẳng có tình yêu nào ở đây cả. Vì thế cứ theo con tim tiếp tục bước chân, bỏ mặt Trương Viễn Hoài lại một mình.
Trong khi đó, Trần Lộ đối diện với Lý Tường Khả, môi nở nụ cười, đáy lòng rét lạnh.
Cô ta đã chứng kiến hành động mềm lòng vừa rồi của cậu!
Đáng ghét, không thể như thế được.
Cô ta cảm thấy bất an, dường như cảm nhận được mối nguy tiềm ẩn.
Lúc này hai người không biết xấu hổ dắt tay nhau đi tìm Lý phu nhân.
“Mẹ, chị Lộ có chuyện muốn giải thích. Những bức ảnh kia không phải là chị cố ý gửi cho mẹ đâu.”
Trần Lộ lập tức tỏ ra ủy khuất, mới đây nước mắt đã lưng tròng: “Đúng vậy bác gái, con không cố ý vạch trần mối quan hệ của Tường Khả và anh Giang, tất cả chỉ là hiểu lầm, con, hức, con xin lỗi, vì sự vụng về ngây thơ của con mà khiến mọi chuyện trở nên rối rắm thế này–“
Đã một lúc mà Trần Lộ chẳng nói được cái mẹ gì có ý nghĩa, Lý phu nhân mất kiên nhẫn xen lời: “Không có lỡ làng hay hiểu lầm gì cả, tôi rất hài lòng với Vũ.”
“Mẹ!” Lý Tường Khả bất mãn dậm chân hét một tiếng.
“Về mà gọi ba mày! Quen được Vũ, tao còn tưởng mày nên thân nên hình rồi, không ngờ vẫn một bộ dạng hết thuốc chữa như vậy. Tao nói cho mày biết, tao đã xem Vũ như con trong nhà, mày và cô ta dám tính toán lên người nó thì chuẩn bị đổi hộ khẩu đi.” Lý phu nhân tuyên bố xong liền sang chảnh đi mất.
“Tường Khả, hình như mẹ em càng có thành kiến với chị rồi…” Trần Lộ thương tâm.
Cậu ta vội vàng trấn an: “Không sao đâu, có em ở đây mẹ cũng chẳng làm gì chị đâu.”
Cô ta xúc động: “Chị không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, lúc trước còn có thể nể chút mặt mũi họ Trần mà nói chuyện với chị, nhưng kể từ khi dì quen thân với anh ta thì ngay cả kiên nhẫn nghe chị giải thích cũng không có…”
“Tất cả là tại Giang Vũ!” Cô ta còn chưa đọc hết diễn văn, cậu ta đã vội vàng nhận định.
“Mấy hôm nay chị ở nhà em có được không?”
“Tất nhiên!”
Trần Lộ dáng vẻ suy nhược: “Vậy chúng ta mau về thôi, ở đây ngột ngạt quá.”
“Được.”