Vương Dụ Tôn cuống quít nói: ”Đại nhân! Sản nghiệp của nhà họ Quách nằm trong tay Quách Kỳ Lân, nếu ta thật sự muốn trừ khử kình địch là nhà họ quách đó thì tại sao ta không ra tay với Quách Kỳ Lân! Hơn nữa vừa rồi những chuyện bọn họ nói đều không có chứng cứ, hoàn toàn là vì ân oán cá nhân nên mới cố trút hết lên đầu ta!”
”Có phải là oan khuất hay không, bổn quan tự có phán đoán.” Hầu Chấn phất tay trấn an hắn, sau đó hỏi Vương Cửu Long: ”Ngươi nói hắn hạ độc Đào Dương, vậy ngươi có bằng chứng không?”
”Ta không có!” Vương Cửu Long trả lời ngay lập tức.
Cái này chẳng phải là phí công nhọc sức sao! Lời mới vừa nói đều thành vô ích! Mọi người nóng ruột đến độ tặc lưỡi, vừa định thầm mắng hắn là đồ đại ngốc, ai ngờ giây sau, đột nhiên Vương Cửu Long lại chỉ vào Vương Dụ Tôn nói: ”Nhưng hắn cũng không có bằng chứng chứng minh là hắn không hạ độc!”
Vương Dụ Tôn nghe vậy thì giật mình, mọi người cũng đồng loạt trợn mắt, Hầu Chấn gật đầu, xoa cằm nghĩ ngợi: ”Ôi chà, đây là một nghi án.”
”Đại nhân!” Vương Dụ Tôn thật sự luống cuống, vội vàng nói tiếp: ”Mặc dù ta không có bằng chứng chứng minh không phải do ta làm, nhưng ta có thể khẳng định là huynh ấy phóng hỏa! Vừa rồi huynh ấy cũng tự thừa nhận rồi!”
Vương Cửu Long nói với vẻ lạnh nhạt: ”Phóng hỏa thì ta nhận! Cùng lắm là tính vào tội làm hư hại tài sản của người khác, còn ngươi hạ độc thì là hại mạng người, âm mưu giết người! Hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng chuyện này!”
Đột nhiên Vương Dụ Tôn như kịp nhận ra là Vương Cửu Long định làm gì, Dương Cửu Lang cũng nhìn ra, vội vàng bước lên mấy bước, chắp tay với cúi người với Hầu Chấn: ”Đại nhân, hai người họ chung quy vẫn là anh em họ, chúng ta mong muốn hòa giải!”
Hòa giải là tốt! Mọi người nhẹ nhàng thở phào, Vương Dụ Tôn cũng yên tâm, Hầu Chấn vừa định gật đầu, lúc này Vương Cửu Long lại nói: ”Ta không hòa giải!”
Dương Cửu Lang tặc lưỡi, nhỏ giọng khuyên hắn: ”Đệ đừng cố chấp, có cách để kéo hắn xuống, chúng ta quay về bàn bạc kỹ lại, không cần đệ phải đặt cược như vậy!”
Vương Cửu Long nhỏ giọng đáp lại hắn: ”Đệ không sao, cho dù không phải do hắn hạ độc thì cũng không thoát được tội hắn đã bắt cóc đánh lén người khác, vụ án này phải điều tra thêm, các huynh lấy chức hội trưởng trước rồi tiếp tục nghĩ cách cứu đệ là được!”
”Thôi được rồi, được rồi!”
Hầu chấn gõ mộc kinh đường, hắng giọng làm sạch cổ họng, nghiêm túc nói: ”Vụ án này có nhiều điểm đáng nghi, liên quan đến nhiều người, bổn quan quyết định phải tra rõ, người đâu, bắt giữ Vương Cửu Long và Vương Dụ Tôn lại trước! Thoái đường!”
Tiếng mộc kinh đường cuối cùng vang lên, Vương Dụ Tôn lập tức trợn mắt, bắt giữ như vậy thì không biết đến khi nào mới được thả ra, ngắn thì dăm ba ngày, dài thì dăm ba tháng, lúc đó tranh cử hội trưởng đã kết thúc lâu rồi!
Nha dịch tuân lệnh đồng loạt bước tới, đè vai Vương Cửu Long và Vương Dụ Tôn xuống, Vương Dụ Tôn dữ tợn trừng Vương Cửu Long, nghiến răng nói: ”Cùng xuống địa ngục à? Huynh khôn ra nhiều đó!”
Vương Cửu Long hừ một cái: ”Đợi đến khi vào lao rồi hai ta còn nhiều thời gian để cãi nhau lắm!”
Nha dịch áp giải hai người đi, mọi người vội vàng vây đến xung quanh Vương Cửu Long, Trương Cửu Linh lo lắng nhìn hắn: ”Ngươi có bị ngốc không vậy! Làm vậy ngươi cũng vào nhà lao mà!”
Vương Cửu Long mỉm cười với y: ”Yên tâm, ta nắm chắc mình có thể ra ngoài, hắn không dám tố cáo ta phóng hỏa thật đâu, nếu muốn tra ra được, hắn cũng không dám để cha ta biết những chuyện tốt mà hắn đã làm!”
”Đi thôi!”
Nha dịch không cho họ có bao nhiêu thời gian để nói chuyện, xô đẩy họ đi về hướng nhà lao.
Vương Dụ Tôn cũng đành phải chấp nhận số phận, trước khi đi còn quay đầu nhìn Mạnh Hạc Đường, thấy Mạnh Hạc Đường đang nhíu mày đầy lo lắng nhìn về phía hắn, Vương Dụ Tôn sửng sốt một lát, lấy lại tinh thần, miễn cưỡng mỉm cười với y.
Trong số những người này, trên đời này, cũng chỉ có Mạnh Hạc Đường là quan tâm tới hắn, có thể nhìn thấy y lo lắng cho mình như vậy, trong lòng Vương Dụ Tôn ít nhiều cũng xem như được an ủi một chút.
Vương Cửu Long và Vương Dụ Tôn đều bị bắt, Hầu Chấn bao nhiêu năm nay chưa từng phán quyết án lớn, lần này ông ấy rất hăng hái, ước gì nhốt họ thêm vài ngày nữa, tra cho kỹ một chút.
Sân thượng trên lầu hai Minh Nguyệt Lâu.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người ai nấy đều không thể nào yên tâm mà về nhà, cùng nhau tới Minh Nguyệt Lâu bàn bạc cách đối phó, còn chưa vào cửa đã thấy Quách Kỳ Lân và cả Tạ Kim, Lý Hạc Đông cũng ở đây, thấy họ tới, ba người vội bu lại.
Quách Kỳ Lân thấy Trương Cửu Linh ở đây, vội vàng hỏi y: ”Xảy ra chuyện gì vậy? Đệ nghe người ta nói tiệm lương thực của nhà Cửu Long cháy rồi! Cửu Long cũng không có ở nhà! Cậu ta đi đâu rồi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
”Đâu chỉ vậy! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Trương Cửu Linh thở dài, vừa đi lên lầu vừa nói rõ nguyên nhân ngọn nguồn với họ.
”Hả? Cậu nói cửu Long bị bắt hả!” Lý Hạc Đông suýt chút đã phun hết trà trong miệng ra, vội vàng nói tiếp: ”Vậy chúng ta tranh thủ nghĩ cách đưa cậu ta ra đi!”
Dương Cửu Lang lắc đầu: ”Chuyện hạ độc chưa tra rõ, không thể nào cứu cậu ta ra được, nhưng mà cũng may là Vương Dụ Tôn cũng bị bắt, khỏi phải sầu vì chức hội trưởng nữa.”
Đột nhiên Tạ Kim nhíu mày lại, hỏi với vẻ khó hiểu: ”Ủa? Nếu đúng thật không phải là do Vương Dụ Tôn hạ độc, vậy thì là ai đây?”
”Ta cũng đang phiền não vì chuyện này đây!” Dương Cửu Lang thở dài ảo não: ”Nếu như không phải Vương Dụ Tôn thì có lẽ mục đích hạ độc cũng không phải là hội trưởng thương hội, nói không chừng là kẻ thù của Đào Dương.”
Quách Kỳ Lân lập tức bắt đầu suy nghĩ: ”Nhưng Đào Dương lấy đâu ra kẻ thù, oán hận đệ ấy đến mức cứ phải đưa đệ ấy vào chỗ chết như vậy mới được?”
”Rất nhiều luôn đó!” Mọi người cùng nhau nói.
Thoáng chốc Quách Kỳ Lân đen mặt, nhìn họ với vẻ ghét bỏ: ”Còn làm bạn với nhau được nữa không vậy? A Đào của chúng ta dịu dàng ôn hòa như ngọc, sao lại bị người ta thù?”
Dương Cửu Lang không nhịn được mà phì cười: ”Dịu dàng là đối với đệ thôi, đệ ra ngoài nghe ngóng thử đi, người có nụ cười Diêm Vương, ai mà không muốn giết chết cậu ta chứ?”
”Thôi thôi, đừng đùa nữa!” Trương Cửu Linh nóng ruột đứng ngồi không yên, vội vàng hỏi họ: ”Chuyện cấp bách là nghĩ cách tra ra người hạ độc, cứu Cửu Long ra!”
Trương Cửu Thái nhíu mày: ”Nhưng…làm như vậy, chẳng phải Vương Dụ Tôn cũng được thả ra sao?”
Đúng ha! Mọi người thoáng càng buồn phiền hơn, trước ngày tranh cử hội trưởng, đúng là không thể để hắn được ra ngoài, nếu không Cửu Long làm vậy đều sẽ uổng công!
Cùng lúc đó trong nhà lao, tù của đôi anh em họ này vừa vặn đối diện nhau, cho dù không nhốt cùng một chỗ thì cũng không chịu trật tự, cách một lối đi nhỏ mà rống lên chửi đổng.
Làm hại các tội phạm trong phòng giam đều không thể nào nghỉ ngơi được, họ ầm ĩ kêu gào nha dịch, nha dịch đâu, ép họ im miệng lại đi, hai tên đại thiếu gia này cùng lúc lấy ra một món đồ có giá trị trên người ném cho nha dịch.
Nha dịch vừa nhìn thấy đã mừng không chịu nổi, sau đó cũng mặc kệ bọn họ, cứ như vậy liên tục mấy ngày, cuống họng của hai người này cũng đều tắc hết, vẫn không chịu thôi, cả hai mệt mỏi ngồi lì dưới đất, dựa vào lan can, vẫn đang mắng chửi nhau!