Bé đi đâu rồi?
Bé sút cân thôi phải không? Nói với mẹ là bé gầy đi, nói với mẹ đi. Bé không nói cũng được, bé chỉ cần hạnh hoẹ mẹ như xưa, cho mẹ chút linh cảm thôi, được chứ?
Mình phát hoảng, cơ thể lạnh toát run cầm cập, đầu óc trống rỗng theo. Nước mắt, cũng chẳng hiểu sao cứ chảy dài.
Ông xã đứng trước mặt từ bao giờ, mình biết, mình biết là chuyện chẳng lành, mà mình vẫn cứ ôm chút hi vọng nhỏ nhoi. Mình kéo áo anh xin xỏ.
-“Chồng ơi đưa mẹ con em đi khám đi, bé nhà mình, bé bị suy dinh dưỡng rồi chồng ạ…”
Người này, hình như hơi run rẩy thì phải.
-“Ăn chút rồi ngủ mai anh đưa đi…”
Không khí u uất lắm, mình nằng nặc không chịu mà anh vẫn kiên nhẫn dỗ dành.
-“Anh không quan tâm tới con gì cả, không nhờ anh nữa, em xuống bảo mẹ.”
Vợ gào vợ thét mặc vợ, chồng chỉ lặng lẽ siết chặt.
-“Có gì chứ, anh sợ gì chứ, bé mất rồi phải không?”
Mình nín thở chờ đợi, khó khăn lắm anh mới gật đầu. Cái gật đầu của anh, như dội gáo nước lạnh vào mình vậy.
Kinh ngạc đến sững sờ.
Còn nhỏ, còn nhỏ vậy mà.
Suốt đêm ấy mình không sao ngủ nổi, xót con quặn thắt ruột gan, mà rõ ràng, rõ ràng có cái gì đó không đúng.
Mãi tới tờ mờ sáng mới nhớ ra.
Uất.
Nghẹn.
Chẳng kịp nghĩ nhiều nữa, điên tiết lao đi tìm nó tính sổ.
-“Vi, con chó mày ra đây.”
-“Con khốn nạn kia…”
-“Cô Nguyệt ơi cô Vi đi tập rồi.”
Được, tưởng đi tập thể dục mà thoát được à? Đợt này không giết mày không phải là tao nữa Vi ạ.
Hùng hùng hổ hổ chạy xuống tầng một, tiếc là chưa kịp mở cửa đã bị ai đó giữ lại, khẩn khoản nói thương mình, khẩn khoản bảo mình bình tĩnh.
-“Anh ơi, con mình chết oan, là con Vi và mẹ chồng nó đẩy em…”
-“Lên nhà với anh.”
-“Không được, em phải đòi lại công bằng cho con…”
-“Nguyệt, xin em…”
Hai đứa mình giằng co một hồi thì ba mẹ cùng vợ chồng nó cũng vừa hay đi chạy về. Đây rồi, ba mặt một lời, xem nó chối đằng trời.