Doãn Lục Lang dùng hai bàn tay của mình ướm chặt khuôn mặt cô và nâng niu khuôn mặt xinh đẹp của cô, dùng hai ngón tay cái gạt đi nước mắt đọng lại trên hốc mắt cô.
“Hiên Hiên, em không những có nhà mà còn có anh nữa ! Anh nguyện một đời làm nơi cho em nương tựa”.
Liễu Hiên nghe thế thì ngại ngùng cúi mặt “cảm ơn anh nhiều lắm Lục Lang !”
Được rồi, chúng ta về nhà em nhé ?
– Dạ !
Doãn Lục Lang giúp Liễu Hiên thắt dây an toàn và lái xe trở về nhà của hai người. Thỉnh thoảng anh cứ liếc qua nhìn cô, nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của cô…càng nhìn càng thấy cô xinh đẹp và đáng yêu, anh nhìn mãi không thấy chán.
Liễu Hiên thì ngồi lặng yên suốt cả quãng đường dài không hề lên tiếng, cô chìm trong suy nghĩ miên man “Cô thật sự có nhà và có người thật lòng quan tâm, lo lắng cho cô. Kể từ khi ông nội qua đời đến giờ đã gần mười năm trôi, không ai quan tâm đến cô…dù là ba ruột của cô…giờ thì tốt quá rồi, có Doãn Lục Lang thật lòng quan tâm đến cô, cô nhất định sẽ trân trọng anh !”
“Hiên Hiên !”
– Dạ em nghe “Lục Lang”
Em đang suy nghĩ gì vậy ?
– Em đang nghĩ về anh ?
Doãn Lục Lang kinh ngạc “nghĩ về anh sao ?”
– Ừm…
Doãn Lục Lang cong môi cười…
– Anh cười gì vậy ?
Anh vui nên cười…
Bao giờ em dọn đến ký túc xá ?
– Chủ nhật !
Anh biết rồi !
Liễu Hiên quay qua nhìn anh…gương mặt anh vẫn luôn lạnh lùng, từ khi quen biết với anh đến giờ cô không phân biệt được anh đang vui hay đang buồn. Chỉ thỉnh thoảng cô có thấy anh cười với cô, nhưng nụ cười chưa bao giờ xuất hiện quá hai giây.
…—————-…
Một tuần sau…
Liễu Hiên dọn đến thành phố G. Chưa đến giữa trưa cô đã dọn hết đồ đạc vào ký túc xá, cô tranh thủ sắp xếp, dọn dẹp. Cùng phòng với cô có Lâm An An “cô bạn thân thiết nhất” và hai cô bạn mới đến từ những thành phố khác…trong hai cô bạn mới cùng phòng với Liễu Hiên thì có một cô nàng đúng chuẩn tomboy và một nàng công chúa đúng bản gốc.
Liễu Hiên lịch sự gật đầu với hai cô bạn mới cùng phòng thay cho câu chào.
Cô nàng công chúa chính hãng có nụ cười rạng rỡ như hoa nở…cô nhìn Liễu Hiên và dịu dàng lên tiếng “Chào bạn, mình tên là Tây Ngọc Liêu !”
– Còn mình là Liễu Hiên !
“Mình tên Lâm An An”
Cô nàng tomboy có vẻ như rất bất cần đời, cô không muốn giao lưu với bất kỳ ai. Cô ôm đàn ra lan can ngồi lên thành lan can vừa đàn vừa hát.
Liễu Hiên nhìn vào bóng dáng cô quạnh ngồi đàn của cô nàng tomboy, Liễu Hiên cảm nhận được cô nàng tomboy ấy chất chứa rất nhiều tâm sự.
“Nhìn đủ chưa ?”
Liễu Hiên ngạc nhiên “không thèm để ý gì đến mình mà biết mình nhìn bạn ấy sao ?”
……………
Ở đại học G này, Liễu Hiên học ngành luật kinh tế…tại buổi khai giảng…Liễu Hiên vừa quay đầu nhìn lại phía sau đã thấy cô nàng tomboy đứng cùng một hàng với mình, đang nhìn mình chằm chằm, mặt mày Liễu Hiên méo mó “trùng…trùng hợp quá”, Liễu Hiên nở nụ cười gượng gạo “Chào…”
Cô nàng tomboy buông một câu vu vơ “Hừ, cười xấu đến thế thà đừng cười còn hơn”.
Liễu Hiên quay mặt trở về, lòng thầm rủa “đúng là cô nàng đáng ghét !”
Sau buổi lễ khai giảng…Liễu Hiên lang thang trở về ký túc xá nữ.
Phịch…
Liễu Hiên vừa bị một bóng dáng cao cao gầy gầy đâm vào bả vai và vội vàng lướt qua mình, chạy vội về phía trước…hửm ? Kia là cô nàng tomboy mà, làm gì mà vội vã vậy chứ ?
“Hiên Hiên…”
Lâm An An thở hổn hển “cuối cùng cũng đuổi kịp bà rồi Hiên Hiên !”
Liễu Hiên đưa tay vỗ nhẹ vào vùng lưng Lâm An An, khẽ mắng “bà đó An An, chạy vội như vậy là định chạy đi đầu thai à ?”
Lâm An An nheo mắt “Hiên Hiên, bà là đồ đáng ghét !”