Ô Di Hà lăm lăm thanh đao, tiến về góc đối diện, miệng rằng, “Ta ra một chiêu, đệ ra một chiêu. Không nhiều lời nữa.” Nói rồi, xông vào lập tức.
Thừa Lân chớp mắt đã thấy Ô Di Hà thu hẹp khoảng cách chỉ còn cách vài gang tay, thanh đao phản quang ánh nguyện, ánh sáng lấp lánh. Chàng vội vàng né tránh đòn tấn của Hà, tung đường kiếm thẳng đứng theo chiêu thức mình vừa học trong sách.
Ô Di Hà chỉ di chuyển được hai bước, đường kiếm của Thừa Lân đi vào thinh không. “Chậm quá,” Hà nói.
Hà thúc đốc đao vào lưng Thừa Lân, khiến chàng loạng choạng hai bước. Thừa Lân xoay mình, vẽ một đường kiếm tuyệt mĩ, nhưng một lần nữa Ô Di Hà đã lùi ra khỏi vòng nguy hiểm.
“Chậm quá,” Hà nói, tiến tới lần nữa.
Thừa Lân biết mình phải làm một điều gì đó khác biệt. Chàng quan sát bộ pháp của Hà, rồi sao chép tương tự, tránh được lưỡi đao của Hà một lần nữa. Thừa Lân sử dụng chiêu thức nhanh nhẹn, tinh gọn nhất mà mình biết, nhưng đường kiếm của chàng lần này bị thanh đao lưỡi liềm của Hà chặn đứng, lưỡi kiếm vướng phải thân đao như cá mắc câu.
“Khá lắm. Nhưng vẫn chậm quá,” Hà ung dung nói.
Thừa Lân lui lại, tiến tới lần nữa với bộ pháp nhanh nhất có thể. Chàng bỏ qua mọi công lực, chỉ tập trung vào tốc độ. Nhưng chỉ với một cú bật nhảy, Ô Di Hà lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của chàng.
Không thể chạm tới!
Ô Di Hà xuất hiện phía sau lưng Thừa Lân, áp đốc đao lên cổ chàng. “Đệ đã mất mạng.”
Cả hai cất vũ khí, rồi Thừa Lân chắp tay cúi đầu nghiêm cẩn trước mặt Ô Di Hà, đôi mắt một tia bái phục. “Quả thực đệ còn phải học tập huynh nhiều lắm. Đệ xin mạn phép hỏi cảnh giới của huynh giờ đã ở tầng thứ mấy?”
Hà đáp, “Ta đã đạt tới tầng thứ ba, nhưng đệ hoàn toàn có thể học tập tinh hoa thuấn bộ khi khai mở cảnh giới thứ hai. Đệ bây giờ tưởng như khoảng cách giữa chúng ta rất xa, nhưng trong đời ta đã gặp nhiều võ giả rồi, cũng không ít những võ hiệp trẻ tuổi. Ta đã thấy cách đệ học hỏi ta chỉ qua thị phạm. Nếu ta không nhầm, chỉ một năm nữa thuấn bộ của đệ sẽ vượt qua ta.”
“Huynh đang đánh giá cao đệ quá.”
“Bước lại các bước đệ vừa làm khi tấn công ta cho ta xem.”
Thừa Lân làm theo. Cử động chân của Thừa Lân tuy tinh giản nhưng tốc độ vẫn chưa lớn.
“Ta mất hơn nửa năm trởi để có thể di chuyển như vậy, và đệ quan sát ta một lần và làm theo được. Giờ đệ chỉ cần biết điều khiển nguyên khí trong cơ thể thôi là sẽ thuần thục thuấn bộ sơ nhập.”
Ô Di Hà có chút hối hận, cho rằng nói những lời tâng bốc này có thể khiến tiểu đệ của mình tự phụ, nhưng Thừa Lân chỉ chăm chú lắng nghe, trên nét mặt không chút thay đổi.
Hà mới tiếp lời, “Ta không làm gì khoa trương cả, chỉ đơn giản tập trung nội công vào hai bàn chân. Nếu muốn tăng cường khả năng vận dụng nội công, luyện thuấn bộ là một cách thức vô cùng hiệu nghiệm. Nó sẽ giúp đệ học cách tập trung nội lực của mình vào những bộ phận quan trọng và điều khiển dòng chảy của nguyên khí theo ý muốn. Đó chính là tiền đề để đệ có thể đột phá lên cảnh giới thứ hai.” Nói đoạn, ngồi xuống nghỉ chân, lấy bầu nước trong người ra uống. “Tảo Y Giáo không nhận thêm đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn giáo phái người vì xả thân cứu quốc, người vì cầu thị võ học, nên lưu lạc khắp tứ phương. Nhưng Giáo chủ Tảo Y Giáo vẫn đang trong thành Dinh Khẩu. Vậy nên chúng ta mới cần di chuyển thật nhanh. Ta sẽ truyền thụ lại cho đệ tất cả những gì ta tiếp thu được. Nếu từ giờ tới Dinh Khẩu mà đệ thuần thục mọi bộ pháp cho nội công tầng thứ nhất, như vậy là đủ tư cách bái kiến Giáo chủ.”
“Vậy huynh muốn đệ bắt đầu luyện tập thuấn bộ bao giờ?”
“Ngay bây giờ.” Hà bứt một ngọn cỏ mọc giữa các kẽ hở giữa sân gạch lên. “Đây là phi tiêu của ta.” Hà xòe lòng bản tay, để lộ ra ba ngọn cỏ cứng cáp. “Cao; trung; đoản. Đệ hãy làm thế nào né được cả ba cùng một lúc.”
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~