Mạc Nhược Vũ không nhanh không chậm đứng dậy đi đến, tự điều chỉnh cảm xúc đang rối lên của bản thân.
Như thường lệ, giờ nghỉ trưa Hạ Liên sẽ đi ra con đường vắng phía sau công ty, lên xe của Hải Lâm đang đợi.
Ngay khi cửa xe đóng lại, Hải Lâm đã gấp gáp hỏi: “Hôm nay thế nào?”
Nét mặt Hạ Liên điềm nhiên, rành mạch trả lời: “Kiều Chính Hạo lúc sáng cố tình mua trà Mạc Nhược Vũ thích nhưng cô ấy đã đổ bỏ, còn bảo anh ta đừng tiếp tục làm phiền”
Hải Lâm cười hài lòng, vẻ mặt không giấu sự hả hê, kiên trì thêm một thời gian ngắn nữa sẽ có thể kéo Mạc Nhược Vũ về phía mình. Anh kẹp thẻ tín dụng giữa hai ngón tay đưa cho Hạ Liên: “Thưởng cho em”
Hạ Liên cầm lấy, vòng tay ôm cổ Hải Lâm hôn lên, tay Hải Lâm ôm ngang eo Hạ Liên kéo cô nằm lên người anh, cuộc mây mưa diễn tiếp…
“Chiều nay tôi về nhà” Kiều Chính Hạo vừa gắp đồ ăn bỏ vào miệng vừa nói.
Cuối cùng Kiều Chính Hạo đã suy nghĩ thông suốt để yên cho cô? Hay chỉ đơn giản không muốn cô phát hiện anh lén lút qua lại với Hạ Liên? Dù là lý do nào, giữa anh và cô cũng chẳng còn ràng buộc, anh muốn hẹn hò lên giường với ai đã không còn liên quan đến cô.
“Ừm” Mạc Nhược Vũ qua loa đáp, đột nhiên có chút khó chịu.
Nét nham hiểm hiện lên trên gương mặt tuấn tú bảnh bao, Kiều Chính Hạo khơi gợi trí tưởng tượng trong đầu Mạc Nhược Vũ, anh thì thào: “Đêm nay có muốn tôi qua ngủ với em không?”
Bối rối là hai từ miêu tả chính xác biểu cảm và ý nghĩ của Mạc Nhược Vũ lúc này, rốt cuộc Kiều Chính Hạo có ý gì lại đi hỏi cô vấn đề này? Cô nuốt khan nước bọt đầy căng thẳng lẫn ngại ngùng: “Không cần, cảm ơn”
Nghe Mạc Nhược Vũ từ chối Kiều Chính Hạo mới nhận ra giá trị bản thân mình thật thấp, anh rõ ràng hấp dẫn bao cô gái thèm muốn còn không được, Mạc Nhược Vũ lại không biết trân trọng.
Nhân lúc Mạc Nhược Vũ vừa vào trong toilet rửa tay, Kiều Chính Hạo nhanh chóng cầm lấy điện thoại của cô, mật khẩu là ngày sinh nhật, Kiều Chính Hạo thử lần đầu đã thành công mở khóa, anh cười tự đắc tán thưởng bản thân. Anh cài định vị máy Mạc Nhược Vũ, chỉ cần quá phạm vi đặt ra sẽ tự động gửi thông báo về máy anh, từ giờ anh sẽ có thể theo dõi cô bất kỳ lúc nào. Xong xuôi, anh đặt máy cô về vị trí cũ, thong thả nở nụ cười hài lòng.
Ngay khi Mạc Nhược Vũ bước ra khỏi toilet, Kiều Chính Hạo bên ngoài bất ngờ tập kích ôm mặt cô hôn lên, cô hoảng loạn vội đẩy anh ra, tròn mắt kinh ngạc nhìn anh, Kiều Chính Hạo đã chính thức bước vào con đường phát tiết giữa trưa?
“Anh làm gì vậy?”
“Không có” Kiều Chính Hạo bình thản lắc đầu, thản nhiên đến khó hiểu, Mạc Nhược Vũ vừa lơ là lập tức vác cô lên vai đến phòng nghỉ bên trong đá cửa quăng cô xuống giường. “Anh…” Mạc Nhược Vũ lo sợ lùi người sâu vào trong, mắt không dám chớp dõi theo từng cử chỉ của Kiều Chính Hạo đang chậm rãi cởi quần áo.
Cởi đồ xong, Kiều Chính Hạo tiến đến chỗ Mạc Nhược Vũ, tỉnh bơ nói: “Tối nay tôi không đến, bây giờ phải làm bù”
Vừa dứt lời, Kiều Chính Hạo đè Mạc Nhược Vũ xuống, tâm tình thoải mái ăn sạch cô…