Điều kiện nơi này tốt như vậy, có vài ý tưởng có thể nghiệm chứng thử một chút.
Trong khi đó, bên ngoài công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp Trường Ninh, trên sân thượng của một tòa cao ốc khác.
Người đàn ông đeo chiếc kính râm lớn đang đứng ở chỗ cao nhất, mở bộ đàm, bất đắc dĩ báo cáo những việc có liên quan đến Cố Thanh Sơn.
“Nói vậy, hắn còn là một nhân viên nghiên cứu robot?”
Trong bộ đàm truyền đến giọng nữ lạnh lẽo, cùng với đó là tiếng gõ bàn phím lách cách.
“Đúng vậy, thưa điện hạ. Nơi này được bảo vệ vô cùng nghiêm mật, cho dù tôi có dùng hết sức để xông vào cũng chỉ e không cách nào đưa hắn ra được, ngược lại còn có thể nổ ra chiến tranh.”
“Được rồi, trở về đi, không cần phải phiền phức như vậy, chúng ta cứ đi theo con đường chính quy đi.” Giọng nữ suy tư nói.
“Ngài nói con đường chính quy tức là sao?” Người đàn ông đeo kính râm thận trọng hỏi.
Chẳng thể trách hắn ta lại cẩn thận như vậy, lần trước khi điện hạ nói lời này thì dùng con đường chính quy tức là tuyên chiến. Chuyện xảy ra sau đó… người đàn ông đeo kính râm nhớ tới mà run bắn cả người.
“Anh yên tâm, tôi chuẩn bị viếng thăm chính thức. Cứ thế mà đến, chẳng cần phải ngụy trang thân phận.” Giọng nữ nói.
Người đàn ông đeo kính râm thở hắt ra, nói: “Vậy nhiệm vụ của chúng ta phải làm sao đây?”
“Nhiệm vụ gì?”
“Bắt cóc những nhân tài hàng đầu của Liên Bang đó, thưa điện hạ.”
“Chúng ta đang làm đấy.”
Trên mặt người đàn ông đeo kính đen tràn đầy khó tin, nói: “Thằng nhóc này, cũng có thể tính là thiên tài hàng đầu sao?”
Đầu kia của bộ đàm là một cô gái xinh đẹp không gì sánh được, cô ta vừa nhanh chóng lướt hai tay trên hai màn hình ảo vừa nói: “Tôi đã tính ra rồi, thứ năng lực khó hiểu của hắn đã giúp tăng thêm một bội số động năng kinh người vào trong mũi tên. Ngoài ra anh thật sự nên xem những bài luận văn của hắn trên tạp chí khoa học kỹ thuật Liên Bang, nó có liên quan đến robot mô phỏng hành vi con người.”
Cô gái nhìn chằm chằm tin tức trên màn hình ảo, khẽ liếm môi, trên mặt toát ra vẻ hưng phấn tựa như con mèo sắp bắt được cá.
Cô gái suy ngẫm một lúc, nói: “Đặt một người máy giám sát ở chỗ anh đang đứng đi.”
Người đàn ông đeo kính râm do dự đáp lại: “Thứ này đắt lắm, số lượng hàng tồn trong tay chúng ta cũng không nhiều.”
Cô gái kiên trì nói: “Đặt một con đi, hắn đáng với cái giá này.”
“Được, sẽ như ý ngài, thưa điện hạ.” Người đàn ông đeo kính râm lắc đầu rồi thận trọng lấy một cái hộp nhỏ màu bạc ra, nhẹ nhàng đặt ở một nơi kín đáo trên nóc tòa cao ốc.
Cái hộp nhỏ kia vừa đặt xuống đã lập tức biến mất tăm.
Hắn ta nhún vai, lấy ra một cái máy tính quang học loại nhỏ, nói: “Nào, hãy cho tôi xem tư liệu của nhân viên Công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp Trường Ninh đi.”
Trên máy tính lập tức hiện lên vô số thông tin cá nhân, người đàn ông đeo kính râm đột nhiên chọn một tấm chân dung. Đây là một gương mặt trẻ trung đẹp trai, lộ ra sức sống đặc biệt của tuổi thanh xuân.
“Không sai, là hắn.”
Hai tay người nọ bấm nhanh trên bàn phím. Cuối cùng, một thanh % xuất hiện trên màn hình, máy tính bắt đầu đọc tư liệu cá nhân của Cố Thanh Sơn.
Hắn ta đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói với vẻ khinh miệt: “Mười lăm giây mới tìm ra tao, đúng là hệ thống phòng vệ rác rưởi. Nhà họ Tô thật chẳng quan tâm đến nhân viên gì cả.”
Chỉ bảy giây sau, người nọ đã có được đầy đủ tư liệu, nhanh chóng đóng hệ thống xâm nhập lại. Hắn ta click liên tục trên tài liệu cá nhân của Cố Thanh Sơn, chẳng bao lâu sau đã tra ra được dải sóng băng tần của cơ thể đối phương.
“Cố Thanh Sơn, mày chạy không thoát đâu.” Hắn ta mỉm cười, ghi lại thông tin đối phương vào trong người máy giám sát.
…
Chạng vạng tối, Cố Thanh Sơn kết thúc một ngày nghiên cứu. Ăn cơm xong, hắn bắt đầu tản bộ trong sân bóng của nhân viên công ty.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, màn đêm đã buông xuống, vầng trăng treo trên cao, những ngôi sao như những viên kim cương lóe sáng. Từng con gió nhẹ thổi đến, một buổi tối cực kỳ dễ chịu.
Cố Thanh Sơn im lặng nheo mắt lại, linh lực trong đan điền khẽ động, lập tức bao trùm lấy đôi mắt. Bỗng nhiên, cảnh tượng trước mắt hắn biến đổi, trên bầu trời bắt đầu nổi lên từng làn sương mù màu xám tro, giống như một tấm lụa đang lặng lẽ cuốn đến.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
Khí tức màu xám tro thuộc về âm phủ, dấu vết của ngày tận thế đã xuất hiện.
“Còn chưa đến một năm nữa.” Hắn lẩm bẩm nói rồi bước nhanh trở về căn phòng riêng mà công ty đã sắp xếp. Tính từ lúc quay về đêm hôm qua thì cũng đã gần một ngày rồi, thời gian tiến vào dị thế giới sắp đến.
Cố Thanh Sơn mở thế giới trò chơi ra, nhìn thời gian trên đồng hồ cát, vừa đúng lúc hạt cát cuối cùng rơi xuống. Một vầng sáng hiện lên, trong căn phòng chẳng còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.