Nàng không phải đơn thuần như bao cô gái khác nhập cung, ngây thơ, hiền diệu, hay như tỷ tỷ quá đơn thuần. Mà từ nhỏ nàng đã am hiểu rành mạch về cái tăm tối sâu thẳm nơi đây, hiểu rõ cái gian xảo chốn tiền triều đầy thảm khốc. Bây giờ lại là một phi tần của hoàng thượng, thêm phần hiểu về cái âm thầm của nữ nhân. Nàng chỉ ngồi lặng, rồi ngẫm về bản thân một chút.
Nàng sợ bản thân sẽ trở nên độc ác, mất đi cái nhân tính, mất đi cái sơ tâm ban đầu.
Bảo Trúc nhìn nàng, cười: “Lúc muội im lặng, nhìn muội rất ra dáng nam nhân!”
Hoàng Diệp bừng tỉnh, nổi gai khắp người, há hốc miệng kinh ngạc tột độ: “Vậy muội không có khí chất của một vị nương nương sao? Muội là nữ nhân, là cách cách, là con gái của một đại thần. Tỷ nói vậy, người ta đánh giá muội, đánh giá Quý Đế Thượng Châu thị của muội thì sao đây?”
Bảo Trúc cười, lấy khăn tay che đi cái nụ môi hồng chúm chím. Hoàng Diệp đỏ mặt, hai cái tay như bị quét mực đỏ, ngộ nghĩnh vô cùng.
Hoàng Diệp lấy tách trà lên uống một hơi, định bụng che đi, quên đi cái dáng vẻ xấu hổ lúc nãy: “Tỷ tỷ thật là, xấu hổ chết đi được!”
Bảo Trúc lại được một phen cười rõ to, rõ vui, nhưng cũng hạ giọng dỗ dành muội muội, còn cho thêm vài mẻ bánh để ăn.
Phải đến một canh giờ sau, Hoàng Diệp mới lân la về lại Chung Phúc Cung.
Sáng hôm sau, các phi tần tập hợp đông đủ thỉnh an Hoàng hậu tại Trường Xuân Cung. Sắc mặt ai cũng vui tươi như hoa, hào hứng đón chào một ngày mới.
Tỳ nữ của Hoàng hậu vén màn, từ trong bước ra nhanh nhẹn, trên tay còn cầm chặt chiếc lược ngà có đính vài viên đá trong suốt lấp lánh. Nàng ta ủy mị hạ thấp người hành lễ, nói: “Hoàng hậu nương nương đã chuẩn bị xong! Nương nương hôm nay dậy trễ, sợ các nương nương chờ lâu nên gấp rút vô cùng.”
Những lời lẽ như vậy là viện cớ sao? Hoàng Diệp quả thật không thích hành động như vậy, tuy vẫn tươi cười ra mặt để tránh khẩu thị tâm phi.
Bước vào bên trong, cả đám phi tần như bị làm cho choáng váng, cái mùi oải hương nồng đến sặc mũi, hoa cả đầu óc. Bảo Trúc nhăn mặt, lấy khăn tay đã tẩm tinh dầu hạnh hoa dịu nhẹ lại gần mũi ngửi, đỡ phải khó chịu.
“Các nương nương an toạ!”
Lệ Hằng ngồi chễm chệ xuống ghế, ánh mắt phán xét rà một vòng quanh chỗ ngồi, liền tỏ vẻ thái độ: “Hoàng hậu nương nương chắc là đã quá tay rồi! Mới sáng sớm mà cho chúng ta ngửi cái mùi khó nghe như vậy… Ây da, mình vừa ngửi liền khó thở, mệt mỏi, thảo nào quốc mẫu lại bị làm cho trễ giờ thỉnh an!”
Các nương nương, kẻ nhịn cười, người nhạo báng. Lệ Hằng lại được nước làm tới, không thấy người ra liền mất hết kiên nhẫn, nói: “Hoàng hậu nương nương, nếu như người đã không làm đúng quy củ hậu cung, vậy thần thiếp cũng không còn gì để nói. Thần thiếp xin phép lui cung!”
Hàn Thủy chướng tai gai mắt, nói: “Nghi Quý Phi chức cao vọng trọng, lại không biết tuân theo luật lệ hậu cung hay sao? Dù hoàng hậu nương nương có đến chiều mới xuất hiện, chúng ta vẫn phải ngồi ở đây đợi, đấy mới là tỷ muội chồng chung.”
Hai tiếng chồng chung của nàng như cứa như chém vào lòng của Lệ Hằng. Nàng ta bực dọc nói thẳng: “Nguyên Hoàng Tần có rảnh thì cứ ngồi đây chờ. Các người có rảnh cứ ngồi đây đợi. Bổn cung không có dư giả thì giờ bàn luận này nọ với các ngươi. Cung Phi giả bệnh không đến, thì bổn cung cũng xem như ngọc thể bất an.”
Hàn Thủy cũng không nói nên lời, đành phó mặc cho người khác lựa lời mà nói.
Nghi Quý Phi Lệ Hằng vênh mặt, lòng rộn ràng quay người bước đi. Hai vai đong đưa, hông lắc qua lại, sang chảnh, kiều diễm như đoá hoa trên dãy núi Thiên Bạch.
“Đứng lại! Bổn cung còn chưa xuất hiện, người lại dám ngoảnh mặt rời đi sao?”
Hoàng hậu từ trong bước ra, trên người và y phục cơ hồ toả ra thần lực, uy quyền đến đáng sợ:”Bổn cung là hoàng hậu, còn Nghi Quý Phi chỉ là phi tử. Dù bổn cung có dậy trễ đi chăng nữa, bất kì phi tần nào ở đây cũng không có quyền lên tiếng!”
Nghi Quý Phi thở dài, ngồi lại ghế mà lắc lư cái đầu, tua rua trên điểm thúy va vào nhau sột soạt, nói: “Thần thiếp không dám, chỉ là sợ nương nương không xuất hiện, làm trễ nãi thời giờ quý giá của thần thiếp mà thôi!”
Hoàng hậu cười: “Vậy thời giờ của người khác không quý giá hay sao? Không phải đổ lỗi cho thì giờ, mà là đổ lỗi cho nhân phẩm xử sự ra sao mà thôi!”
Lệ Hằng tức đến run người, lồng ngực phập phồng nóng lạnh không rõ, nhịp lại nhanh chậm bất thường. Nhưng nàng vẫn phải cố gắng tỏ vẻ bình thản nói: “Hoàng hậu nói phải, thời giờ ai cũng quan trọng. Nhưng lại bị làm cho trôi qua vì một chuyện cỏn con thì không hay.”
Nàng thở một nhịp, nói tiếp: “Đêm qua, Giang Tiệp Dư được hoàng thượng thị tẩm, không biết cảm thấy như thế nào.”
Giang Tiệp Dư thừa cơ, khoe: “Đêm qua muội muội được hoàng thượng thị tẩm, vui sướng vô cùng. Dù lâu lâu được thị tẩm nhưng cũng vô cùng vừa dạ, không phải được thị tẩm nhiều lần rồi bụng dạ mất sơ tâm.”
Hoàng hậu cười, lời nói của nàng ta chẳng khác gì con dao hai lưỡi. Một bên chẳng khác châm chọc cái thói ỷ sủng sinh kiêu, lộng hành tàn bạo, một bên moi móc, châm chọc kẻ thất sủng chẳng lấy được chấp niệm bậc đế vương. Hoàng hậu là nàng, chỉ mong nhất thể đồng tâm, cùng hoàng thượng ngắm nhìn giang sơn trên đỉnh cao Đại An, lại muốn thể hiện quyền uy của Phong Lãng Hương Trị tộc của nàng. Nàng còn là vợ của một thân vương, mong một lòng hướng về nhau mà sống, sinh đồng khâm tử đồng huyệt mãi chẳng buông rời.
“Thôi được rồi, lời lẽ đanh đá, chua ngoa với nhau được ích lợi gì. Quan trọng bây giờ là chiều lòng hoàng thượng, yên ổn hậu cung. Có như vậy hoàng thượng mới an tâm lo chuyện triều chính, mới vững được giang sơn Đại An rộng lớn.”
Lệ Hằng nói: “Đại An này, ngoài hoàng thượng, huynh trưởng Thuận Nghiêng Ô Tấn thị của thần thiếp cũng sẽ dốc hết sức lực, mưu kế để giúp đỡ. Nói không như vậy có ích lợi gì? Thôi thì cứ hành động cho người ta còn coi trọng nể phục mình!”
Cả Trường Xuân Cung im lặng thin thít, ai cũng rụt rè, toát mồ hôi hột. Hoàng Diệp mỉm cười ôn hậu, hiền hoà, nói: “Dù cho ân sủng ở tiền triều có lớn như biển lớn, thì chức vị của Nghi Quý Phi cũng chỉ là Quý Phi. Trên Quý Phi là Đại Quý Phi, trên Đại Quý Phi còn có cả Hoàng Quý Phi nữa. Nhưng mà, trên cùng vẫn là Hoàng hậu bảo toạ, làm sao sánh bằng. Phải không?”
Hoàng hậu thâm sâu bụng dạ nhìn Thận Hoàng Tần Hoàng Diệp, lại nhìn sang Nghi Quý Phi, nói: “Thận Hoàng Tần quả thật nói không sai. Nghi Quý Phi dĩ hạ phạm thượng, bổn cung không thể không làm đến cùng. Về chép Nữ Tắc và Nữ Huấn một trăm lần, xem như là chuộc tội!”
Lệ Hằng cay độc liếc xéo Thận Hoàng Tần, xem nàng là cái gai cần phải loại bỏ. Nàng hậm hực nhưng không thể làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi yên đến hết giờ thỉnh an, cũng là người cất bước ra về sớm nhất.
Hoàng hậu bất chợt nhớ đến đại sự gì đó, nét mặt nghiêm nghị nói: “Sau khi tuyết rơi nhiều, mặt hồ nước vì lạnh mà đóng băng dày đặc, nắng đến lại tan ra khiến mực nước dâng cao, e là sẽ làm tắc nghẽn đường ống xả và giếng nước trong các cung cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Bổn cung định sẽ cho người sửa lại, có thể nữa thì xây dựng cái giếng nước mới, phụ vụ cho đời sống sinh hoạt của các muội. Các muội thấy như thế nào?”
Các phi tần cúi đầu, đồng thanh dạ ran: “Đa tạ hảo ý của Hoàng hậu nương nương! Được Hoàng hậu nương nương để tâm đến là phúc khí của chúng thần thiếp!”
Vẫn mẫu ngữ mà sử dụng. Trong cung cứng nhắc vô cùng. Càng nghĩ càng nhàm chán, Hoàng Diệp cũng thở dài.
Gót hồng vội vã rời đi, Trường Xuân Cung không còn nhộn nhịp và náo loạn nữa.
Cái im ắng bao trùm khắp, cái nắng hanh khô nóng như phả lửa khiến lòng người như thiêu đốt, khó chịu tận gân cốt, xương tủy.
Cung Phi lại bệnh rồi, cứ một tuần mười ngày là chín ngày ngã bệnh, sức khỏe dường như yếu ớt. Chắc có lẽ Lâm thị xa xôi, Cổ Tộc Hoà Chiêu Quốc lại có điều kiện khí hậu khác biệt, thân thể không thích ứng để khoẻ mạnh.
Hoàng Diệp và Bảo Trúc, cùng với Ba Châm Đằng Sát Quyên Cơ lân la bẻ hoa dạo gót đến thăm.
Diên Thọ Cung nhìn có vẻ tồi tàn quá, chắc ít ai chùi dọn kĩ càng đây mà. Cũng có thể tỳ nữ, thái giám lo hầu hạ, quạt, cơm cho chủ tử đang bệnh, nên không có tâm trạng dọn dẹp là phải.
Dung Tần Quyên Cơ bước vào sau cùng, lại chú ý đến dải hoa leo lên bờ tường thành bên trái.
Bên trong tẩm điện bỗng phát ra tiếng ho khan muốn xé tan lồng ngực, liền lo lắng bước vào. Cung Phi ngồi tựa lưng vào ghế, tay cầm khăn che miệng, lau lau vài giọt đờm còn dính trên khoé miệng. Dung Tần cho người lấy ghế, cùng Hiền Phi và Thận Hoàng Tần ngồi xuống.
“Dạo này Cung Phi tỷ tỷ không được khoẻ lắm, bệnh càng ngày càng trở nặng rồi.”
Cung Phi dùng lực, nói: “Bệnh nặng gì chứ? Chỉ là đề kháng yếu ớt, bị cảm vặt mà thôi!”
Bảo Trúc lo ngại, nói giảm nói tránh: “Cảm vặt một hai lần không đáng nói! Cung Phi tỷ đây bệnh lâu như vậy, càng để chỉ sợ là nhập vào cốt tủy…”
Dung Tần cũng kinh hồn bạt vía, Cung Phi, hễ trời chuyển là lại bệnh, nhức mỏi cơ thể.
Như đã nói, một tuần mười ngày, thì đã chín ngày nàng ngã bệnh.
Cung Phi cũng có chút hỏi han: “Hôm nay ta không đến thỉnh an Hoàng hậu, có chuyện gì hay không? Chỉ sợ người bàn ra bàn vào, mất đi thể diện.”
Dung Tần thở dài thườn thượt, trả lời: “Chẳng là tối qua Giang Tiệp Dư được thị tẩm, cả hậu cung cũng có chúc mừng tạm bợ. Lại nói đến Nghi Quý Phi, kiêu ngạo định bỏ về, lại đấu khẩu một trận với Hoàng hậu, bị chép phạt Nữ Tắc và Nữ Huấn.”
Cung Phi tò mò, hỏi lại: “Có chuyện như vậy sao? Đúng là không ra thể thống gì hết! Đều là nữ nhân có chức vị cao nhất hậu cung, Hoàng hậu và Quý Phi cũng thật là không biết cư xử cho đúng đắn, chừng mực.”
Cung Phi hít lấy hít để không khí, ngầm cảm thán trong cung này ngột ngạt quá. Nàng ta bỗng dưng nói tiếp: “Các muội có chú ý đến dàn hoa leo trường xuân ở ngoài tường thành Diên Thọ Cung không?”
Các nương nương gật đầu biểu thị là có thấy, nàng ta cười rồi nói tiếp: “Hôm qua ta thấy trong cung sơ sài, liền cho người ra Ngự Hoa Viên xin một ít dây về trồng cho đẹp mắt. Với lại, ta có lẽ quang năm suốt tháng ở trong cung, cũng nên có thú vui mà xiêu lòng.”
Dung Tần đáp lại: Tỷ nói phải, ở trong cung này, muội cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Muội còn có thể đi đây đi đó, dạo Ngự Hoa Viên hay ra hồ sen để chơi đùa. Còn tỷ tỷ bệnh như vậy…”
Nàng liền lảng sang chuyện khác: “Không ấy muội nhờ các thái y đến xem xét cho tỷ, chẩn mạch cho chắc!”
Cung Phi nói: “Ta quả thật cũng đã mời nhiều thái y đến rồi, nhưng sức khỏe vẫn vậy. Có lẽ do ta bẩm sinh yếu ớt, không phải do tay nghề của thái y đâu!”
Dung Tần cũng đành lòng nhu thuận mà hiểu ý, chốc nàng lại nhìn kĩ xem Cung Phi Lâm Tịnh Nhu có gì bất thường hay không.
Cung Phi liền bất chợt nói, sắc mặt không được tốt: “Hôm qua nô tỳ của ta ra Ngự Hoa Viên, thấy Giang Tiệp Dư đến bên đám hoa anh túc mà hái về vài bông. Lại còn rảo bước đến khu trồng bồ đà nữa, có lẽ nào…”
Bảo Trúc cũng không hiểu, liền hỏi: “Lẽ nào là sao chứ? Giang Tiệp Dư có năng khiếu về hương dược, có khi là điều chế hương rồi! Mà suy đi nghĩ lại, anh túc và bồ đà là chất gây nghiện mà?”
Cung Phi nheo mắt, vỗ vỗ lồng ngực, hỏi: “Vậy là Hiền Phi muội không thấy lạ hay sao?”
Hoàng Diệp cũng đồng quan điểm: “Phải, trong Tử Long Thành trăm hoa đua nở quanh năm, hà cớ gì phải dùng đến bồ đà và anh túc?”
Dung Tần suy nghĩ bâng quơ, lòng dạ bỗng trở nên lạnh toát: “Có khi nào Giang Tiệp Dư dùng chất nghiện để mê hoặc chúa thượng, tranh sủng tiến thân hay không?”
Mọi người giật mình, nhìn nhau không nói nổi nên lời.
Thái giám bên ngoài rao khắp hậu cung, đến Diên Thọ Cung mà hô to lên ý chỉ của hoàng thượng mới ban xuống.
“Tuân theo ý chỉ của hoàng thượng thánh an, sắc lập Giang Tiệp Dư Bát Tế Nhĩ Giai thị làm Giang Thái Vị!”