Ở trước mặt một quái vật như Phương Vũ người luyện khí cảnh tới tầng chín ngàn tám trăm ba mươi hai, tu vi của Dương Húc chẳng là gì cả.
Nhưng đối với người bình thường mà nói, đặc biệt là ở độ tuổi của Dương Húc quả thật là ngầu rồi.
Lúc này, người vây quanh Dương Húc càng ngày càng nhiều, đại đa số đều là nữ sinh.
Mỗi lần Dương Húc ném vào rổ một cái đều dẫn đến những tiếng hoan hô của đám nữ sinh này.
* * *
Đường Tiểu Nhu với người bạn bên lớp chuyên Triệu Song Nhi đang tản bộ trên sân.
“Tiểu Nhu, cậu nhanh chóng chuyển lại qua lớp chúng ta đi, cô đi rồi tôi thật sự rất buồn chán.” Triệu Song Nhi nắm lấy tay Đường Tiểu Nhu nói.
“Tôi cũng muốn chuyển về, nhưng lần trước đi xin chuyển lớp, bị thầy chủ nhiệm từ chối rồi, còn bị chỉ trích một trận nữa.” Đường Tiểu Nhu bất đắc dĩ nói.
“A? Ông ta còn dám chỉ trích cậu à? Tôi về nhà nói cho cha tôi biết, để cha gọi điện thoại vô trường, tôi không tin ông thầy chủ nhiệm này còn dám từ chối nữa không!” Triệu Song Nhi tức tối nói.
Lát sau, hình như là nghĩ đến chuyện gì, Triệu Song Nhi hoài nghi nhìn Đường Tiểu Nhu nói: “Không thể nào.. Chỉ là một giáo viên chủ nhiệm sao dám từ chối yêu cầu của cậu? Tôi thấy chính cậu không muốn chuyển lớp, nên mới viện lý do qua loa cho xong chuyện thôi.”
“Thành thật khai mau.. Tiểu Nhu, cậu có phải đã thích người tên Phương Vũ đó rồi không?”
“Cậu! Cậu nói vớ vẩn gì vậy!” Khuôn mặt mặt Đường Tiểu Nhu đỏ bừng, phản bác.
“Hừ, nhìn phản ứng gấp gáp của cậu kìa, xem ra bị tôi nói trúng rồi..” Triệu Song Nhi hơi nheo mắt nói.
Lúc này, hai người nghe được bên sân bóng rổ phát ra những tiếng reo hò.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Bên kia sao nhiều người vậy?” Đường Tiểu Nhu đánh lạc hướng hỏi.
Triệu Song Nhi nhìn sang sân bóng rổ thì thấy Dương Húc đang ở đó, đôi mắt sáng lên nói: “Là Dương đại thiếu đang chơi bóng, đi, chúng ta đi qua xem xem!”
Nghe thấy tên của Dương Húc, trong lòng Đường Tiểu Nhu là một trận phản cảm, căn bản là không muốn đi.
Nhưng Triệu Song Nhi cứ lôi kéo cô ta đi, nên cũng không muốn từ chối.
* * *
Khi người vây quanh càng ngày càng nhiều, Phương Vũ chỉ cảm thấy phiền phức sắp đến rồi.
“Chúng ta đi thôi, ở đây ồn quá.” Phương Vũ vỗ vỗ vai Lưu bàn tử, rồi đứng dậy.
Nhưng đúng lúc này, Dương Húc đột nhiên lại đi về phía này.
Mẹ kiếp, đi chậm một bước rồi.
“Trùng hợp vậy, Phương Vũ.” Dương Vũ lộ nụ cười nói.
Phương Vũ biết là chẳng trùng hợp chút nào, Dương Húc đi đến đây căn bản là nhắm tới anh ta.
“Có việc sao?” Phương Vũ hỏi.
“Cũng không có chuyện gì, thì chỉ là thấy ngươi ngồi ở đây một mình buồn chán, muốn đánh một trận cầu với ngươi.” Dương Húc nói.
Nghe được Dương Húc nói, những học sinh xung quanh đều trở nên phấn khởi.
Kết hợp với tin đồn hôm qua, hôm này có kịch hay xem rồi!
Dương Húc vốn đã không ưa chuyện Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu ngồi chung bàn, nên hiện tại rõ ràng là muốn dằn mặt Phương Vũ rồi.
Phương Vũ lần này rắc rối to rồi.
“Tôi không biết chơi bóng.” Phương Vũ bình thản nói.
“Không phải chứ? Một thằng con trai ngay cả bóng rổ cũng không biết chơi sao?” Dương Húc nhếch miệng cười mỉa mai nói.
Xung quanh cũng vang lên những tiếng cười.
“Dương đại thiếu mời người chơi bóng là cho thể diện ngươi. Ta đề nghị là ngươi nên chơi một trận đi. Hơn nữa ở đây có rất nhiều người đang xem đó, ngươi hèn nhát vậy, là muốn trở thành trò cười cho mọi người à?” Một người đứng bên cạnh Dương Húc nói.
“Thì đó, nhát cái gì, chơi đi!”
Một đám nam sinh xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn bắt đầu la ó.
Còn đám nữ sinh thì mặt khinh bỉ nhìn nhìn Phương Vũ, bọn họ coi thường những người hèn nhát như vậy.
Đường Tiểu Nhu và Triệu Song Nhi đi đến bên ngoài đám người thì cũng nhìn thấy Phương Vũ đang ở đây.
“Ồ, Tiểu Nhu, bạn chung bàn với cậu hình như gặp rắc rối kìa.” Triệu Song Nhi nói.
Đường Tiểu Nhu không ngờ Dương Húc lại ở trước mặt nhiều người như vậy kiếm chuyện với Phương Vũ, nhất thời cô ta cũng không biết nên làm gì.
“Không được, ta phải đi ngăn cản Dương Húc!”
Nghĩ như vậy thì Đường Tiểu muốn chen vào đám người.
Nhưng Triệu Song Nhi đã níu cô ta lại nói: “Tiểu Nhu, cậu thì đừng tham dự vào, nếu không tin đồn của cậu và Phương Vũ sẽ trở thành sự thật đó. Hay là ở đây xem xem đi, để xem bạn chung bàn với cậu, hắn có bản lãnh gì..”
Thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Tiểu Nhu, trong ánh mắt Triệu Song Nhi hiện lên vẻ kỳ dị.
“Yên tâm đi, nhiều người đang nhìn như vậy, Dương đại thiếu không có đánh hắn đâu.” Triệu Song Nhi nói.
Vậy cũng chưa chắc.
Đường Minh Đức từng nói qua với Đường Tiểu Nhu, người Dương gia đều là một bọn điên, tốt nhất là đừng đụng chạm gì với bọn chúng.
Ngay lúc Đường Tiểu Nhu đang vô cùng lo lắng, trên sân bóng rổ, Dương Húc mặt lộ nụ cười, tay cầm trái bóng đột nhiên ném về phía trước.
Ra tay bất ngờ như vậy, nếu mà phản ứng chậm một tí thì chắc chắn sẽ bị trái bóng ném trúng mặt.
Nhưng Phương Vũ chỉ dùng một tay là đón được trái bóng một cách nhẹ nhàng.
“Chơi bao nhiêu trận?” Phương Vũ hỏi.
Thấy Phương Vũ nhẹ nhàng đón được trái bóng, trong mắt Dương Húc thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh thì đã bị ẩn giấu đi.
“Ba trận đi.” Dương Húc lộ nụ cười rạng rỡ nói.
Phương Vũ cư nhiên đáp ứng lời thách đấu của Dương Húc.
Không khí trên sân cũng trở nên náo nhiệt thậm chí còn có người vỗ tay reo hò: “Thật là tráng sĩ không sợ chết!”
Đường Tiểu Nhu gấp đến nỗi giậm chân: “Anh ta sao lại chấp nhận thách đấu rồi! Dương Húc khẳng định sẽ không dễ dàng tha cho anh ta!”