Là vảy màu trắng duy nhất trên người tộc Thanh Long, vảy ngược của rồng.
Đối với Thanh Long nhất tộc, vảy ngược là thứ trân quý nhất, cũng như lông đuôi Cổ Điêu, giáp bối Huyền Vũ, không dễ dàng bị bóc ra. Khi Thanh Long nhất tộc hóa thành hình người, vảy ngược liền biến thành một nốt ruồi nhợt nhạt dưới cổ. Ở ngưỡng cửa tử, có một vài tộc nhân sẽ dùng vảy ngược lưu lại tin tức.
Gần như trong khoảnh khắc, hồi ức như thủy triều dũng mãnh chảy vào trong đầu hắn. Vảy ngược của Thanh Long bị người có huyết mạch tương đồng đụng vào, đánh thức tàn hồn Thanh Long ngủ say bên trong.
“Ta lấy tu vi Kim Đan kỳ tham dự cuộc chiến tranh giành người thủ hộ thiên địa, Thiên Linh Sơn là chiến trường cuối cùng.” Một cái thanh âm già nua vang lên, “Ta từ chiến trương rơi xuống vách núi, tuy rằng không chết trong nạn lớn, nhưng hết cách quay về chủ phong.”
Lúc ấy không có hậu nhân từ bên ngoài đào hướng dưới vực sâu để khai thông đường nhỏ đi hái thuốc. Vị Kim Đan tu sĩ này muốn đào vách tường trong núi, xây dựng một cái cầu thang để trở về chủ phong, nhưng chung quy lại thất bại trong gang tấc.
“Rất lâu rồi không có tộc nhân Thanh Long tới xem ta. Trận chiến ấy, có phải chúng ta đã thua?”
Mạnh Quân chần chờ một chút, nhưng cũng không muốn lừa dối đối phương: “Đúng vậy.”
“Ha ha ha, ta biết ngay! Nếu là chúng ta thắng, trăm năm sau làm sao không có một tộc nhân Thanh Long nào tìm được ta!” Thanh âm của lão giả trở nên chua xót, “Dù tu vi của ngươi được như này, ở đại chiến năm đó cũng coi như vô dụng. Không nghĩ tới Thanh Long nhất tộc chúng ta thế mà lưu lạc đến tận đây!”
Tu vi đạt tới Kim Đan kỳ mới xem như người tu chân thực sự. Mà hiện tại Mạnh Quân chỉ tới Trúc Cơ cấp chín, cũng không quái lạ khi lão giả chướng mắt.
“Tiểu bằng hữu, nếu ta không đoán sai, ngươi là bị người đơn linh căn hệ lôi đánh rơi xuống vách núi đi. Tu vi của ngươi không đủ, không thể hóa giải thương thế trong cơ thể. Ta chỉ còn tàn hồn, ngao du với đất trời cũng không có gì thú vị, không bằng chúng ta làm một cái giao dịch đi.”
“Ta giúp ngươi hóa giải linh lực hệ lôi trong cơ thể, ngươi tiếp nhận tu vi còn sót lại của ta, hoàn thành di chí của ta……” Thanh âm già nua trở nên tàn nhẫn, “Thay ta báo thù, thay Thanh Long nhất tộc báo thù, hung hăng kéo Huyền Vũ nhất tộc từ vị trí người thủ hộ thiên địa xuống. Ngươi có nguyện ý hay không?”
Mạnh Quân thấp giọng nói: “Này cũng là điều tộc trưởng luôn dạy dỗ ta. Những tháng ngày qua ta ở Linh Sơn học nghệ, đúng là vì báo thù.”
“Tốt, tốt, tốt!”
Theo ba cái chữ tốt, một cổ khói nhẹ chui ra từ vảy ngược, thấm vào vết thương của Mạnh Quân.
“Sau hóa giải nội thương, tu vi dư lại của ta vẫn ở Kim Đan kỳ như cũ, ngươi không có cách nào hấp thu ngay lập tức.” Tàn hồn kia nói: “Nhưng linh lực của ta sẽ lưu tại trong khí hải của ngươi, ngươi cứ thong thả hấp thu nó, sau này tu luyện sẽ làm ít lợi to.”
Lời còn chưa dứt, Mạnh Quân liền cảm thấy chỗ vết thương ấm lên, linh lực hệ lôi vốn dĩ đang đan xen ngang dọc được hòa tan ra.
Hóa giải nội thương cùng tiếp nhận linh lực đều là quá trình vừa nghiêm túc vừa nhạt nhẽo, hắn cần phải đem linh lực tàn hồn truyền đến kéo tơ lột kén, rải rác đến trong linh mạch mình, lại ở trong khí hải tạo nên một nơi để đặt linh lực còn dư vào.
Dần dần, linh lực lão giả truyền đến quay tròn kết thành một viên hạch nhỏ, nhìn giống như Kim Đan.
Mạnh Quân ở trong vách đá chịu đựng sự dày vò, Thẩm Tu Viễn ở dưới vách đá chậm rì rì ăn cá nướng.
Hương vị cá nướng rất ngon. Tiếc nuối duy nhất chính là nếu như nam chính có thể nướng nhiều hơn chút thì tốt rồi.
Kỳ quái chính là, sau khi mấy con cá đã vào trong bụng, y thế mà lại cảm thấy chính mình ẩn ẩn có dấu hiệu lên Trúc Cơ. Mở ra giao diện của hệ thống, ngay cả áo choàng đại sư huynh đặt ở ô đựng đồ cũng thăng cấp tới Dung Hợp kỳ rồi. Nhưng theo như lời hệ thống, áo choàng thần y trong thủy phủ lại không có dấu hiệu thăng cấp.
Đến tột cùng là cái duyên cớ gì đây?
Ở sơn động giản đơn sâu trong khe đá, tàn hồn đột nhiên hỏi: “Ngoại trừ ngươi, bên ngoài nơi này còn có người nào sao?”
Mạnh Quân mở to mắt: “Là tiểu sư đệ của ta.”
Thanh âm già nua mang theo sự nham hiểm: “Ta chỉ là một sợi tàn hồn, không có thân thể, không thể tự do khống chế linh lực giống như khi còn sống. Thiên phú của hắn rất tốt, trong quá trình ta truyền tống linh lực bị hắn hấp thu một phần. Nếu ngươi muốn lấy lại một phần linh lực này, liền đi xuống giết hắn, ta còn kịp truyền tống phần linh lực đó cho ngươi một lần nữa.”
Mạnh Quân lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói: “Không cần.”
Tiểu sư đệ giúp hắn rất nhiều.
Nếu không có tiểu sư đệ, hắn cũng sẽ không phát hiện khe đá nhanh như vậy, tìm được tàn hồn Thanh Long bên trong. Tiểu sư đệ có ân với hắn, hắn không thể lấy oán trả ơn.
Hắn nhắm mắt lại, một lần nữa khai thông linh lực trong cơ thể.
Tàn hồn cười lạnh một tiếng, linh lực cuồn cuộn không ngừng hướng đến khí hải của Mạnh Quân mà tụ lại. Rồi sau đó, một cái thở dài truyền đến từ đất trời: “Một khi đã như vậy, ta sẽ giao linh lực cuối cùng trong Kim Đan cho ngươi, bổ túc sự thiếu hụt của ngươi. Chỉ là nếu như vậy, đầu tiên ngươi cần phải luyện hóa phần linh lực có tàn hồn của ta, mới có thể rời đi nơi dưới vách đá. Ta ở chỗ này đợi đã lâu, phiến vách đá này cũng có linh tính, không muốn thả ta đi……”
Mạnh Quân nhàn nhạt gật đầu.
Đấu bán kết là năm ngày sau.
Hắn cần thiết trong vòng năm ngày hoàn toàn luyện hóa phần linh lực cuối cùng tàn hồn giao cho hắn, mới có thể rời đi nơi dưới vách đá, quay về đấu bán kết.
Khi hắn gật đầu, trong cái chớp mắt, trong sơn động chói lóa ánh sáng.
Tàn hồn bám vào vảy ngược Thanh Long lặng yên không một tiếng động mà vỡ vụn Kim Đan của mình.
Thẩm Tu Viễn đứng ở dưới vách, cũng cảm nhận được linh lực dao động kịch liệt trong không khí. Nhưng cổ linh lực này cũng không nhu hòa, ngược lại ẩn ẩn mang theo cuồng bạo tức giận, lạnh băng cường ngạnh, dường như không muốn để y sử dụng.
Áo choàng “Thẩm Mạn Mạn” nhảy lên Trúc Cơ. Ngay cả áo choàng đại sư huynh trong ô đựng đồ, tu vi cũng không ngừng dâng lên, Dung Hợp cấp một, cấp hai, cấp ba…… Cuối cùng tăng tới tầm Dung Hợp kỳ cấp sáu, cấp bảy.
Ngay cả có được kết quả như vậy, trong lòng y vẫn biết việc tu vi nhanh chóng tăng lên vô cùng phù phiếm, rất dễ trở thành Loan Tứ Duy thứ hai chỉ có tu vi mà không có kinh nghiệm thực chiến đối ứng, liều mạng áp chế tốc độ thăng cấp mới có được.
Tàn hồn tức giận Thẩm Tu Viễn không phải là huyết mạch Thanh Long lại hấp thụ tu vi của mình, biến đổi cách thức mà đánh sâu vào linh mạch y, làm vậy tựa như mưa rền gió dữ, phải trừng phạt y mới chịu bỏ qua.
Thẩm Tu Viễn cảm nhận được sự ác ý này, không tự giác mà nhăn mày lại, lại có vài phần lo lắng Mạnh Quân.
Nam chính đâu?
Tại sao lại có linh lực khuếch tán đến dưới vực sâu? Chẳng lẽ việc truyền linh lực xuất hiện vấn đề gì sao?
Nếu thật sự không được, y liền đi lên xem tình huống. Nếu là sơn động như nguyên tác nói, xem ra sâu bên trong còn có không gian, nói không chừng có thể cất chứa đến dưới hai người.
Y hướng vách đá rồi đi vài bước, linh mạch lại bởi vì tự động hấp thu quá nhiều linh lực, truyền đến một cơn đau nhức. Tu vi của cái áo choàng phụ này còn thấp, thật sự yếu ớt, khó đứng vững, lảo đảo lùi về phía sau. Chỗ ngay phía sau vừa đúng lúc là đống lửa chưa hoàn toàn tắt.
“Coi chừng!”
Theo một tia linh lực cuối cùng của tàn hồn Thanh Long hoàn toàn tiêu tán, Mạnh Quân phi thân xuống từ khe đá, thấy một màn như vậy, buột miệng thốt ra.