Người đàn ông dứt lời, ngón tay cũng thô bạo banh rộng hai mép bướm, vội vã bực bội đâm vào rút ra mấy lần, dù có nước dâm thấm đầy cũng thấy hơi đau xót, anh đâm vào, lại rút ra, kéo nước dâm đến trước mặt Bạch Bình Châu. Giọng người đàn ông đanh lại: “Liếm sạch, rồi tôi chịch vào.” Bạch Bình Châu vừa mở miệng muốn mắng anh, thì đã bị ngón tay của Bạch Mãn Xuyên đút vào, ngón tay còn kẹp lấy đầu lưỡi đang kháng cự loạn xạ của hắn, cho đến khi Bạch Bình Châu bị làm đến muốn nôn khan, Bạch Mãn Xuyên mới chịu bỏ qua, đẩy hắn đè lại xuống giường.
Chờ đến khi bị dương v*t của Bạch Mãn Xuyên lấp đầy, lúc này Bạch Bình Châu mới cảm nhận được cảm giác khó tả trong phòng đàm tình. Hắn thuận theo, thả lỏng, bị dương v*t cứng nóng của papa đâm vào âm đ*o, tiến quân thần tốc như thể muốn tấn tới cửa cung, hai túi bi phầm phập bên ngoài cũng đập vào cửa khẩu, càng làm cho hắn càng ra thêm nhiều nước, gọi giường cũng càng thêm dâm đãng. Bị papa chịch, là kinh hãi thế tục. Nhưng khi làm tình, thì nói gì đến thuần phong mỹ tục. Thân thể dính nhau, sóng tình cuồn cuộn, chợt đầy chợt rỗng, cho đi nhận lại. Hắn nhìn Bạch Mãn Xuyên nhíu chặt mày, tưởng tượng bản thân mình trong mắt anh là dáng vẻ thế nào. Có lẽ chỉ là một con vịt ti tiện, hoặc là một quỷ hồn đáng thương đang cần tinh dịch đàn ông để cứu vớt, hay hoặc là một đứa thấp hèn chỉ sờ một cái đã mềm người.
Nhưng tuyệt đối không phải là con con ruột của anh.
Nghĩ đến đay, trái tim hắn chua xót, rồi lại bị dương v*t của người đàn ông chịch rộng.
Hắn bị đâm chọc đến gần như tan rã thành từng mảnh, cảm giác vừa rồi lại lan tràn ra, đầu tiên là tim, sau đó là cuống họng, cuối cùng là hai mắt đỏ hoe, hắn tủi thân nghẹn ngào: “Anh… Anh ôm tôi đi.”
Người đàn ông dừng động tác, thấy những giọt nước mắt của hắn thì khom người ôm vai.
Mọi người cho rằng tiếp xúc gần gũi là có thể hiểu được tâm tư của nhau, nhưng đó chỉ là tự cho mình là đúng.
Bạch Mãn Xuyên ôm hắn một hồi, hôn lên xương quai xanh của hắn, nhưng hắn vẫn khóc. Bạch Mãn Xuyên cũng không nhẫn nại nữa, anh tiếp tục đưa đẩy, dương v*t được màn thịt mềm mại cắn nuốt từng lớp, nhưng dù cho anh có đâm chọc càng nhanh càng sâu thế nào cũng khó xoa dịu được sự bồn chồn trong lòng. Anh đành dành hết tâm sức cho cuộc ân ái này, và Bạch Bình Châu là một chiếc bình tuyệt đẹp chứa tinh dịch và mồ hôi của anh.
Bạch Bình Châu bị bắn đầy cong người nghẹn ngào trong lòng người đàn ông, anh nhìn thấy dáng dấp này của hắn lại chợt cảm thấy chơi được phết, liếc mắt nhìn máy tính giờ: “Thời gian vừa khéo, còn năm phút.”
“Anh… Tiền diễn lần này… Anh lãng phí quá nhiều thời gian rồi!” Bạch Bình Châu nhẹ giọng trách cứ, “Vốn có thể làm ba lần… Chúng ta, lại làm lần nữa?”
Nhìn đồng hồ sắp nhảy xuống số bốn, sắc mặt Bạch Mãn Xuyên lập tức trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Cậu cảm thấy đủ thời gian?”
“Anh đừng nóng… Tôi không có ý nói anh nhanh. So với những người cùng tuổi khác, anh thật sự… rất khá.”
Vốn tưởng rằng sự an ủi của mình sẽ giúp người đàn ông lấy lại tự tin, nhưng sắc mặt Bạch Mãn Xuyên lại càng thêm thúi: “Những người cùng tuổi là ai?”
Bạch Bình Châu vừa định mở miệng giải thích, hệ thống đã bắt đầu thông báo toàn sảnh: “Hoạt động giao lưu của nhân viên giao lưu số 1213 và ngài Bạch Mãn Xuyên được điểm tích lũy đột phá, sau hai lần trao đổi, tỷ lệ đột phá là 0.3% và 5%, tổng điểm giao lưu lần này là tăng 16,424 điểm.” .
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Bạch Bình Châu: “…”
Thang trời lại lần nữa sửa thứ hạng, mặc dù rơi khỏi top 100 vì dùng điểm lung tung trong phòng đàm tình, nhưng Bạch Bình Châu vẫn dựa vào lần may mắn này để đột phá, trở nhân viên giao lưu duy nhất trong tinh vực Afi Locke có điểm số thập phân.
Và cũng là, nhân viên có điểm số dài nhất.