“Melly?” – đôi tay run rẩy của anh khẽ chạm vào vai cô, có lẽ, anh vẫn chưa tin đây là sự thật, từ khoé mi anh cũng lăn dài một hàng nước mắt.
Melly vươn tay lau nước mắt cho anh, từ tốn nói: “Phải, tôi là Melly.”
“Melly…là nàng thật sao?”
“Không, tôi là giả đấy.”
Kreiss tự cấu bản thân một cái, sau đó quay lại nhìn cô. Đau quá, ảo ảnh cũng không biến mất, đây chính là Melly bằng xương bằng thịt…!
Anh trùm một lớp chăn mỏng lên người cô, sau đó ôm cô thật chặt, luôn miệng lẩm bẩm: “Thật tốt quá…”
“Melly ơi, ta xin lỗi…xin đừng bỏ ta đi nữa mà…” – cả người anh run lên vì sợ, đến giọng nói cũng lạc đi.
Cô nhẹ nhàng vỗ về anh, nhưng cũng không hứa sẽ ở bên Kreiss. Những lần trước, đều là cô bất ngờ bị kéo đi, ai biết được lần tới sẽ là khi nào? Không nên hứa để anh mong chờ, rồi nhận lại thất vọng…
Melly để anh gối đầu lên đùi mình, sau đó dỗ dành anh: “Ngủ đi, chắc anh bị mất ngủ lâu rồi đúng không?”
“Nếu ta ngủ quên, nàng lại bỏ đi thì sao?” – anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
“Không, hãy ngủ đi. Tôi sẽ không bỏ đi đâu. Ít nhất là cho tới khi anh tỉnh lại.”
(Đoạn in nghiêng đằng sau là Melly nói bằng tiếng Anh nha, từ trước đến giờ cô đều nói bằng tiếng Ả Rập Ai Cập – ngôn ngữ hiện đại của người Ai Cập)
Thấy vậy, anh yên tâm nhắm mắt. Đã bao lâu rồi anh không có một giấc ngủ ngon như vậy? Từ sau khi cô rời đi, không hôm nào anh không gặp ác mộng. Nhịp tim đều đặn và hơi thở nhịp nhàng của Kreiss khiến cô cũng ngủ quên lúc nào không hay.
Người hầu cận của Kreiss cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của chủ nhân, liền hé cửa xem anh có ổn không thì thấy hai người đang ngủ rất ngon lành. Melly tựa đầu vào tường, còn Kreiss thì gối lên chân của cô, tay anh không quên nắm chặt tay của cô.
Thấy vậy, anh ta liền bảo người qua lại phải nhỏ tiếng, bởi chủ nhân của anh đã bao ngày không ngủ, tự đày đoạ bản thân, thậm chí còn nhiều lần bị thương trong những lúc tìm kiếm cô. Hãy để yên cho hai người họ ngủ, đến bao giờ cũng được.
…—————-…
Kreiss từ từ mở mắt. Một vài lọn tóc vàng rủ xuống mặt anh. Melly của anh vẫn ở đây. Anh với lấy một lọn tóc rồi nhẹ nhàng hôn lên đó. Melly đã trở về với anh rồi, nhưng sao lòng anh vẫn tràn ngập bất an. Liệu cô có bất thình lình biến mất như lần trước không? Liệu cô có quay trở lại nữa không?
“Melly…không thể ở bên cạnh ta mãi được sao?” – anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, nhưng cô thấy động liền giật mình tỉnh dậy.
“Ư…sao không ngủ thêm chút nữa…” – Melly vươn vai tỏ vẻ uể oải.
“Không sao, ta ngủ đủ rồi.” – Kreiss ngồi dậy, lại không cẩn thận đụng vào vết thương chưa lành làm nó rỉ máu.
“Kreiss, anh bị thương à?” – anh cố giấu nhưng đã bị cô trông thấy, liền nhân cơ hội tỏ vẻ đáng thương: “Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng ngại, nàng không cần lo cho ta đâu.”
“Tôi không lo đâu.”
“Được rồi, vậy nàng hãy giúp ta…hả?” – đang nói, anh bỗng ngạc nhiên nhìn cô. Mọi chuyện sao lại đi theo hướng này? Theo lý thuyết là cô phải tỏ ra lo lắng xong rửa vết thương cho anh chứ? Sao lại thành ra như vậy?
……
Melly định đứng dậy rời đi trước, nhưng khi nãy do anh gối đầu lên đùi cô trong một thời gian khá lâu nên giờ chân cô tê cứng luôn rồi.
Đúng lúc ấy, Kreiss vứt hết cả liêm sỉ lẫn tôn nghiêm, nắm lấy tay cô cầu xin hãy giúp mình lau vết thương.
……