– Đại ca nói cái gì thế, đại ca muốn bản vẽ đẹp của Trương Húc thì cứ nói là được, đệ cũng không tranh giành với đại ca.
Trọng Tuấn cả kinh, nói:
– Đệ hảo tâm như vậy sao? Trước kia đệ vì Trương Húc tranh chữ của tên điên Trương Húc này có thể tranh giành với ta tới mức đánh nhau, hôm nay vì sao…
A Man cười cười, giơ chén rượu lên nhìn Tần Tiêu nói:
– Hôm nay thu hoạch lớn nhất chính là quen biết với Tần huynh, so với bản vẽ đẹp của tên điên này càng muốn trân quý hơn rất nhiều. Một ngày không tìm hai bảo, đệ thấy đủ rồi, ha ha! Tần huynh, thỉnh!
Tần Tiêu nâng chén nói: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
– Tại hạ vô danh mạch thảo, được công tử coi trọng rất vui mừng, thỉnh!
Trong nội tâm lại thầm suy nghĩ: A Man này thật sự rất biết cách nói chuyện, nói tâng bốc trong lòng người thoải mái tới chết, xem ra hắn là nhân vật quan trọng lăn lộn trong quan trường. A Man cùng Trọng Tuấn này đều làm bạn với một ít người phong lưu, hẳn bọn họ là Lý Long Cơ cùng Lý Trọng Tuấn? Lý Long Cơ ngày sau trở thành Đường Minh Hoàng nha! Lúc tuổi còn trẻ cũng tự xưng là A Man!
Nghĩ đến đây Tần Tiêu bắt đầu ngạc nhiên.
Hai người ngửa cổ uống cạn chén rượu, Trọng Tuấn thì sững sờ nhìn qua Tần Tiêu, tên này rốt cuộc có địa vị gì mà khiến Lâm Truy Vương coi trọng như vậy?
Sơn trân hải vị lục tục mang lên mặt bàn, ba người này vừa uống vừa tín khẩu trò chuyện hàng ngày.
Trọng Tuấn nói:
– Tiếp qua hai ngày triều đình bắt đầu mở võ cử, đến lúc đó chắc chắn có náo nhiệt để xem rồi! Đây chính là lần rầm rộ nhất đấy, võ giả thiên hạ không kể xuất thân đều cò có thể tới hoàng thành tham gia.
A Man gật đầu đồng ý, nói ra:
– Phải nói đương kim bệ hạ thật đúng là thánh minh thần võ, nhiều lần khai sáng non sông, ta thấy cử động mở võ cử lần này có thể mang lại rất nhiều nhân tài cho Đại Chu!
Tần Tiêu mỉm cười không nói, hắn chỉ lo uống rượu, tinh tế nhấm nháp. Sau khi đi vào Đại Đường thì hắn vô cùng tán thưởng kỹ thuật ủ rượu ở thời đại này. Những hảo tửu tinh khiết này không có trải qua gia công hiện đại hoá công nghiệp nên uống còn thoải mái hơn rượu XO nhiều.
Đột nhiên A Man nghĩ tới cái gì đó, cả kinh ” ồ ” một tiếng, nhìn qua Tần Tiêu nói:
– Tần huynh thân thủ như thế, không lẽ chính là tới tham gia võ cử?
Tần Tiêu cười:
– Không dối gạt nhị vị, Tần mỗ đúng là tới tham gia!
A Man đại hỉ, hai tay nắm thành quyền, lớn tiếng vui mừng nói:
– Dùng thân thủ của Tần huynh thì nhất định nổi tiếng tam giáp! Đến đến, đại ca, chúng ta tới sớm chúc mừng Tần huynh tam giáp đăng khoa, sau này trở thành một danh đại tướng của vương triều Đại Chu!
Trọng Tuấn giơ chén rượu lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn qua A Man vẽ mặt hưng phấn tới đỏ bừng, trong nội tâm thầm nghĩ thật sự hắn ta sẽ đạt được vị trí cao như vậy sao?
A Man càng ngày càng cảm thấy hứng thú với “Tần Tiêu” này, thậm chí còn đưa ra lời mời kết nghĩa kim lan, nhưng bị Tần Tiêu uyển chuyển cự tuyệt. Thời điểm chia tay Tần Tiêu đã lén xưng hô với hắn là “Lâm Truy Vương”.
Trong nội tâm A Man thầm nghĩ:
– Thật sự là người cẩn thận, hơn nữa kiến thức bất phàm. Từ ngàn dặm xa xôi đi tới kinh thành còn biết rõ nhiều chuyện như vậy, không ngờ còn biết Lý Long Cơ tự xưng A Man, đường huynh của Lý Trọng Tuấn là Nghĩ Hưng Vương… Có ý tứ, thật là có ý tứ! Mà thời điểm tham gia lần võ cử người này sẽ trổ hết tài năng, đợi một thời gian nhất định là nhân vật phi phàm.
Trường An Đại Chu, công nguyên năm 702, tháng giêng ngày mười lăm, võ đài cấm quân Vũ Lâm Vệ.
Chỗ này hôm nay từ xưa tới nay đều được chọn làm võ đài trận chung kết của võ cử. Sau khi trải qua đào thải hơn ngàn người đã còn lại mười hai người xuất chúng. Mười hai người này đều là nhân vật xuất sắc nhất của võ cử, sau đó từ trong những người này chọn ra ba người xuất sắc nhất, do quan viên và Võ Tắc Thiên tự mình giám sát, bình chọn ra tam giáp: trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa.
Gió táp phần phật, binh qua sinh huy (*chiếu sáng), mười hai dũng sĩ đang mặc giáp trụ trang nghiêm và cưỡi ngựa, chuẩn bị một vòng tỷ thí cuối cùng.