Rất lâu sau…
“Chu Tùng An tốt đến vậy sao?” Anh hỏi cô.
“Ừm.”
Hoắc Liên Ngao đẩy cô ra, quay lưng về phía cô: “Cô bảo, gã Chu Tùng An tốtđẹp đó nếu như biết mẹ cô từng tán tỉnh người bác mà hắn yêu quý nhất,hắn sẽ có phản ứng gì? Nghe nói hồi nhỏ Chu Tùng An được bác trai bácgái nuôi lớn. Theo tôi được biết, người bác gái hiền từ ấy vốn khôngbiết chuyện chồng mình ngoại tình. Cô không cảm thấy bà ấy đáng thươngư? Khang Kiều, cô bảo tôi có nên nói lại chuyện này cho bà ấy không?”.
Khang Kiều ngây ngốc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhìn kim giây và kim giờ chồng lên nhau, dừng ở vị trí chính giữa.
Mười hai giờ đêm, trên cao hơn mười ngàn mét, cô ngồi bên cạnh Hoắc Liên Ngao, họ đang trên đường tới Los Angeles.
Trước đó, ở sân bay, Khang Kiều đã gọi điện thoại cho Chu Tùng An. Cô nói với anh ấy bằng một ngữ điệu hàm hồ như kiểu “Em có việc gấp phải rời khỏiSingapore một khoảng thời gian”. Chu Tùng An truy hỏi gắt gao, sau đóđiện thoại bị Hoắc Liên Ngao giật mất và rồi cô theo anh lên máy bay.
Cho tới bây giờ, Khang Kiều vẫn chưa thể sắp xếp rõ ràng xem rốt cuộc tình huống này xảy ra như thế nào?
Vì sao cô lại mơ mơ hồ hồ theo Hoắc Liên Ngao lên máy bay, còn anh thì có mục đích gì? Lẽ nào thật sự là lương tâm thức tỉnh?
Một giây sau, Khang Kiều đã phải ôm bụng cười vì suy nghĩ ấy của mình. Đểrồi xem, vài tiếng đồng hồ nữa, Hoắc Liên Ngao sẽ diễn màn lương tâmthức tỉnh như thế nào.
“Cười cái gì đấy” Đây là câu đầu tiên anh nói từ lúc lên máy bay đến giờ.
Xoa xoa khóe miệng, thì ra cô đang cười thật. Ngón tay trượt xuống cất nụ cười đi, Khang Kiều nhắm mắt lại, cảm thấy đã mệt.
Cơn buồn ngủ tới rất nhanh, tư duy mơ mơ màng màng dừng lại cái ngày cô gặp Hàn Tông. Cảnh tượng dưới tán cây mơ hồ vô cùng, nhưng giọng anh ấy vẫn thân thuộc đến thế. Anh ấy nói với cô: “Khang Kiều, anh đến thăm nhữngcây chúng ta trồng lúc trước. Em xem, chúng đã lớn từng này rồi”.
Bầu trời xanh ngắt, mây trắng vẩn vơ, đó là một không gian với hai màu xanh trắng chìm trong thứ ánh sáng mông lung.
Cùng với một tiếng rầm và cảm giác đầu tê rần, cô mở mắt ra, phát hiện đầumình vừa đập thẳng vào khoang máy bay, bên ngoài vẫn là một khoảng đenxì.
Họ ngồi ở toa hạng nhất, có tám chỗ, được thiết kế thành bốn hàng, trái phải lần lượt có hai hàng, mỗi hàng hai ghế.
Cô gái ngồi cách Khang Kiều cả đường đi không ngừng làm động tác tay vớicô. Cô gái vừa làm vừa ôm miệng cười trộm. Dưới sự ra hiệu không biếtchán của cô ấy, Khang Kiều đại khái cũng đã hiểu, ban nãy không phải côngủ gật đập đầu vào đâu mà là không cẩn thận gác đầu lên vai Hoắc LiênNgao, sau đó anh đã thô lỗ cự tuyệt cái đầu của cô.
Ngọn đèn trên đầu Hoắc Liên Ngao vẫn sáng. Anh đang vừa uống rượu vang vừađọc tạp chí. Sắc màu ấm áp hắt xuống mái tóc anh, gò má anh. Chiếc áo sơ mi màu be được xắn tay áo lên, người đọc xem tạp chí bờ môi hơi rướn,tạo nên một khung cảnh hết sức dịu dàng, mềm mại như có thể dùng taychạm vào được.
Như ngày ấy.
Có một giây phút, trái tim Khang Kiều chợt xao động. Cô và anh đâu phải chưatừng có những giây phút như thế, những giây phút đẹp đến nỗi người taphải rơi nước mắt.
Những ngày cuối cùng trên đảoBali, anh cưng chiều cô hết mức, như chỉ muốn móc tim móc phổi ra traocho cô, chỉ muốn lên trời hái trăng sao xuống cho cô.
“Tạp chí thú vị lắm à?” Cô khẽ hỏi.
“Ừm.”
“Liên Ngao.”
Bàn tay đang lật báo chợt dừng lại.
“Lúc đó…” Cô cất giọng khó nhọc: “Lúc đó, chính anh từ bỏ trước. Tôi đã từng hận anh, còn hận rất lâu, Liên Ngao…”.
“Đã từng?” Anh ngắt lời cô: “Tức là bây giờ không hận nữa?”.
Bây giờ không hận nữa ư? Đã hết hận rồi sao? Khang Kiều cũng không biết, cô chỉ biết dần dà cô rất ít nhớ tới người này, rất ít nhớ lại nhữngchuyện xưa cũ.
Có lẽ, như vậy được coi là không hận nữa chăng.
“Ừm.” Cô khẽ đáp, “Thế nên, Liên Ngao…”.
Những tiếng lật giấy sột soạt một lần nữa vang lên. Anh quay mặt sang, ánhmắt rất hờ hững: “Có phải tiếp sau đây, cô sẽ nói với tôi, tôi và cô cólẽ vẫn có thể duy trì cuộc sống trước đây. Cô sống cuộc sống của cô, tôi sống cuộc sống của tôi? Như vậy đúng là cũng được. Nhưng Khang Kiều,tôi cho cô biết, Chu Tùng An thì không được! Vì sao không được, cô tựhiểu”.
“Hoắc Liên Ngao!” Khang Kiều hạ thấp giọng, cô gái ban nãy đang tò mò nhìn họ.
“Xét theo mức độ phẫn nộ trong lời cô vừa nói, rõ ràng cô có ý định đến vớiChu Tùng An. Để tôi đoán xem, kịch bản tiếp sau đó có phải sẽ thế nàykhông: Một hai năm sau, người phụ nữ mất chồng được người đàn ông tênChu Tùng An cảm động, nên đã ỡm ờ chấp nhận, từ đó về sau hai ngườichung sống hạnh phúc.”
Tâm trạng vừa bình tĩnh đã lại trở nên kích động, còn mang theo chút hờn dỗi. Cô nghiến răng: “HoắcLiên Ngao, trên đời này ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình”.
“Chẳng trách người ta nói phụ nữ là loài dễ thay lòng, mới đó đã nói với tôicó quyền theo đuổi hạnh phúc rồi.” Hoắc Liên Ngao quay về nhìn tạp chí:“Khang Kiều, mười mấy tiếng trước, cô mới tiễn chồng cô đi đó”.
Cơn giận trong giây lát như một quả bóng xì hơi, cô im lặng cụp mắt.
“Có một nghe lời khuyên của tôi không. Nếu tôi là cô, tôi sẽ để mọi việcthuận theo tự nhiên, mặc kệ hết, không suy nghĩ gì nữa. Chẳng phải cócâu thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng đó sao?” Anh cười nhẹ nhàng: “Bây giờ nghĩ lại, thật ra việc chia rẽ uyên ương tính cho đến thời điểm hiệntại cũng thú vị ra phết”.
“Khang Kiều, cô cũng biếtmẹ cô luôn coi việc được chôn trong phần mộ nhà họ Hoắc là vinh dự mộtđời. Nếu cô nhất quyết muốn làm chuyện gì, cô có thể khiến nguyện ướctrọn đời của mẹ mình tan thành bong bóng.”
Cô kéo chiếc chăn trượt xuống đầu gối lên vai, co rụt người lại, quay mặt đi, hướng sang bên cạnh rồi nhắm mắt.
Trên trời cao, đêm vẫn đang nồng.
Anh cúi đầu đọc tạp chí, một thời gian dài troipo qua, cuốn tạp chí kiakhông được lật thêm trang nào nữa. Ly rượu còn ba phần tư càng bị chủnhân của nó lãng quên.
Lại một lúc nữa trôi qua, ghếbên cạnh truyền tới tiếng thở đều đều. Anh tắt ngọn đèn trên đỉnh đầu,nhẹ nhàng dịch người, hơi ngả về phía đó, như đang chờ đợi.
Thêm một lát nữa, người cô xiêu vẹo ngả về phía ngược lại. Vị trí của bả vai kia vừa đẹp để đầu cô tự nhiên dựa vào nó.
“Chính em dựa vào tôi đấy nhé.” Anh nhắm mặt lại, lẩm bẩm.
Tôi có thể cho phép em dựa đầu vào vai tôi, nhưng không cho phép em rơi nước mắt, vì tôi biết, nước mắt ấy không chảy vì tôi.
Dần dần, có chút ánh sáng qua ô cửa sổ hình bầu dục rọi vào, trên cao ngàn mét có ngàn tia sáng…