Đổi lại có người cười đáp “Đặc tính chung của thú nhân mà thôi. Hễ tìm thấy đối tượng muốn theo đuổi là y như rằng đều là một đám ngu.”
Có người lại quan tâm chuyện khác hơn “Các người hẳn phải để ý đến Hồ Cơ hơn ấy. Năng lượng dị năng xuất sắc, thể chất tốt, tinh thần lực cũng là loại ưu tú. Vậy nhưng cậu ta lại không đăng ký khóa tác chiến cơ giáp! Như thế nào lại là chế tạo cơ giáp a?”
Điều kiện bản thân tốt như vậy, thật là phí của trời cho mà.
Trong đám người tám chuyện có người lại càng để ý chuyện tách biệt hơn “Nói đến Trung tá Dominic làm gì. Còn không bằng nói Tướng quân Hàn cùng cậu Bạch có phải hơn không.”
Thỏ con mềm mại cùng tướng quân thị huyết, ôi chao, tuyệt phối nha.
Cả một đám túm tụm lại cùng nhau nói chuyện yêu đương của các thượng cấp, những trắc trở của thượng cấp là niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống quân đội đầy khô khan này a.
***
Tiệm bánh lần này không phải là tiệm trước đó y dẫn cậu đến ăn, đây là một cửa tiệm nổi tiếng được mở trong một trung tâm thương mại.
Bạch Niên đứng trước quầy bánh ngọt mà mắt đã sáng như đèn pha, cậu chỉ vào vài loại bánh bản thân yêu thích rồi nói với người phục vụ.
“Lấy cho tôi mấy cái vừa rồi đi.”
Người phục vụ nữ tươi cười hết sức yêu thích mà đi đóng gói bánh ngọt cho cậu.
Hàn Tiêu Hãn nhìn mấy chiếc bánh lớn nhỏ khác nhau được mang đi, đột nhiên trong miệng đều là mùi vị rau củ đắng cay.
“Thỏ con à, tôi thấy cậu nên ăn một cái nho nhỏ thôi. Đợi tối về nhà ăn cơm xong rồi hãy ăn tiếp.” y mềm giọng thương lượng, dẫu sao trước giờ thỏ nhỏ đều rất dễ thương lượng.
Quả thật Bạch Niên không hề phản đối, đợi khi nhận bánh rồi thanh toán xong cũng chỉ lấy ra một hộp nhỏ, còn lại đều đưa cho y cầm.
Cốt bánh mềm mịn, vị kem ngòn ngọt vừa phải mà không ngấy, mọi thứ đều vừa vặn.
Trong bầu không khí hai người hết sức tường hòa, bỗng có một thiếu niên từ xa chạy đến.
Cậu ta vui mừng vẫy tay gọi y “Anh Tiêu Hãn!”
Thiếu niên chạy lại gần, lúc này Bạch Niên cũng thấy rõ toàn bộ dáng vẻ của đối phương.
Nói là thiếu niên nhưng lại cao hơn cậu cả cái đầu, giương mặt thanh tú đang nảy nở lộ ra đường nét xinh đẹp khó phân nam nữ, ăn mặc rất có thời trang của tộc khổng tước.
Đặc biệt lòe loẹt lóe mắt.
Hơi híp mắt để tránh tổn thương tầm nhìn, cậu huých nhẹ hông y, nhỏ giọng hỏi “Hãn Hãn, anh quen con tiểu không tước này à?”
Khóe môi một trận run rẩy dữ dội, liếc nhìn thỏ nhỏ còn bé hơn đối phương kia vậy mà dám gọi người ta là nhỏ, thật sự là tự cho bản thân mặt mũi lớn.
Lại nhìn thiếu niên đang đến gần kia, có thể nói thẩm mỹ đó y cũng kham không nổi.
“Tôi không quen cậu ta lắm, nhưng chị gái cậu ta thì có chút quen biết nhà họ Hàn.”