“Từ Ngạo Hùng quốc đến sao? Bao nhiêu tuổi? Đến đây làm gì?” Hộ vệ nghiêm trang hỏi.
“Từ Ngạo Hùng quốc. Mười bốn tuổi. Đến du lịch.” Hàn Băng ngắn ngọn trả lời.
“Tại sao lại đi một mình? Không ai đi cùng nữa chứ?” Hộ vệ tiếp tục truy hỏi.
“… Phụ mẫu đều mất hết. Không có ai đi cùng.” Hàn Băng hơi cắn môi nhỏ giọng trả lời.
Hai hộ vệ nhìn nhau, nghĩ mình chạm đến nỗi đau của tiểu hài tử trước liền lúng túng, trả lại thẻ bài thân phận cho nàng:
“Ngươi có thể đi qua.”
“Đa tạ.” Hàn Băng cúi đầu nhận lấy, nói một tiếng rồi nhanh chóng đi vào.
Quả là một tiểu hài tử đáng thương! Trong lòng hai hộ vệ thầm thương cảm cho Hàn Băng.
Hàn Băng không để ý đến hai người họ, tìm một tòa tửu lâu, thuê một căn phòng, kêu tiểu nhị mang nước lên liền đi tắm.
Một tuần lởn vởn trong rừng không thể tắm cùng vết máu lúc đánh nhau khiến Hàn Băng cảm thấy vô cùng khó chịu.
……………………
Thay một bộ quần áo mới, Hàn Băng chậm rãi đeo lại chiếc mặt lạ bạc kia rồi bước xuống lầu.
“Tiểu nhị!” Hàn Băng ngồi xuống một chiếc bàn trống nằm trong góc, vẫy tay với tiểu nhị.
“Dạ dạ, khách nhân, ngài muốn gọi món gì ạ?” Tiểu nhị nhanh chân chạy đến, cúi người kính cẩn hỏi.
“Cho ta một bàn cơm có bốn món, một canh một xào hai mặn! Thêm một bình trà hoa mai mang ra đây trước.” Hàn Băng nhẹ giọng phân phó.
“Dạ thưa khách quan, trà hoa mai quán chúng tôi không có, ngài có thể đổi trà khác không ạ?” Tiểu nhị gãi đầu nói.
“A, vậy trà bạc hà đi!” Hàn Băng dễ tính đổi lại.
“Vâng vâng vâng! Khách nhân xin chờ một chút ạ!” Tiểu nhị nhanh chân chạy xuống, khoảng hai phút sau mau chóng mang lên một bình trà bạc hà và một cái cốc.
Hàn Băng rót ra một cốc trà, nhẹ đưa lên mũi ngửi một chút, khẽ thổi rồi nhấp một ngụm. Hành động của Hàn Băng vô cùng tự nhiên nhưng lại toát ra vẻ quý phái chỉ những người trên cao mới có được.
Những món ăn lúc này cũng được mang lên, khói bốc nghi ngút hương thơm tỏa ra xung quanh. Hàn Băng nhìn sơ qua cảm thấy rất ngon mắt.
Chậm rãi động đũa, hình tượng nhìn vô cùng tao nhã nhưng tốc độ gắp lại rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến người khác phải kinh ngạc.
Cũng không thể trách Hàn Băng được, sống trong trại trẻ mồ côi, nàng phải tranh nhau giành thức ăn ngày này qua ngày nọ, nếu không giành được thì phải nhịn đói! Đến khi được đưa về tổ chức, nàng càng biết thời gian là quý báu, không thể ăn chậm chạp như những cô nương gia giáo được dạy dỗ gì mà cười không được hở răng, áo không thể lộ tay hay ăn phải ngồi thẳng lưng, ăn chậm nhai kĩ…v…v…, nàng được học chính là biết tranh thủ thời gian, biết nắm bắt thời cơ, biết… giết người!
Những gì Hàn Băng học được là những thứ dưới đáy của xã hội, những thứ đen tối mà hữu ích, tàn nhẫn mà thông dụng!
Sau một khắc* Hàn Băng liền dọn sạch đống đồ ăn trên bàn. Trả tiền cơm cùng tiền phòng, lại tiếp tục lên đường.
*một khắc=15 phút=60 phân.
Tại vì nơi này chỉ là một thành trì nhỏ của Minh Thần quốc nên cũng không có cái gì đặc biệt khiến nàng lưu luyến cả!
Thuê một chiếc xe ngựa cùng một xa phu, Hàn Băng vừa đi vừa ngắm phong cảnh xung quanh.
Xa phu Hàn Băng thuê là một lão nhân gia* vô cùng phúc hậu và thành thật! Lão nhân gia tính cách cởi mở hòa đồng lại vô cùng vui tính. Trên đường đi, ông luôn kể cho Hàn Băng nghe mọi chuyện từ nam ra bắc ở Minh Thần quốc giúp cho Hàn Băng càng hiểu biết thêm về nơi này.
*lão nhân gia: ông lão, người già.
Hiện tại, Hàn Băng đang ngồi bên ngoài xe ngựa vừa cùng ông lão đánh ngựa vừa nghe ông kể chuyện.
“Minh Thần quốc này vô cùng may mắn vì có một vị vua vô cùng anh minh! Dưới lòng ông có ba người con trai và bốn người con gái.
Đại hoàng tử hiện đang là thái tử và đại công chúa, tam công chúa là con của đương kim hoàng hậu. Hoàng hậu là một kỳ tài nữ tử*, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, là một người vô cùng nhân hậu! Thái tử và đại công chúa được kế thừa sự thông minh của hoàng hậu nương nương nên từ ba tuổi đã có thể viết chứ, năm tuổi liền có thể làm thơ, bảy tuổi liền biết bày binh bố trận…”