Dương Thần gãi gãi đầu tóc:
– Tôi nói Lâm tiểu thư đi đăng kí kết hôn sao giống như bác trai bác gái đi họp chợ vậy, có thể để tôi đi tắm rồi ăn sáng trước đã, được không?
– Không được, 10 giờ tôi có cuộc họp.
Giọng điệu của Lâm Nhược Khê không cho phép hắn từ chối.
– Đừng quên mang theo hộ khẩu và chứng minh thư.
Không còn cách nào khác, Dương Thần mặc áo sơ mi và quần sooc đi theo Lâm Nhược Khê xuống lầu, ngồi vào xe Bentley màu đỏ của cô.
Lâm Nhược Khê từ ghế sau cầm hai túi to ném lên người Dương Thần, không thèm nhìn:
– Thay quần áo đi, để người ta không chê cười.
Dương Thần lúc này mới chú ý tới, hôm nay Lâm Nhược Khê mặc bộ OL chính thức. Bộ màu kem hiển nhiên được làm thủ công, đường cong lưu loát khiến Lâm Nhược Khê xinh đẹp lên, tôn lên vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt, rất hấp dẫn đàn ông.
– Haha, bà xã, chưa chính thức kết hôn đã mua quần áo tới cho ông xã rồi…
Dương Thần không chút xấu hổ cười ha hả. Từ trong bao lấy ra một bộ vest Armani, còn có đôi giày da Pierre Cardin, rõ ràng đã chuẩn bị rất kĩ.
Lâm Nhược Khê chăm chú lái xe, giả bộ không nghe thấy gì, cũng mặc kệ giọng điệu vô lại của Dương Thần.
Động tác của Dương Thần rất linh hoạt, chỗ ngồi tương đối chật hẹp mà cũng thoải mái thay quần áo, còn tự soi gương trong xe chải vuốt tóc bên dưới, hết sức có sức sống.
Tuy mắt vẫn nhìn đằng trước, nhưng Lâm Nhược Khê vẫn lén nhìn Dương Thần vài lần. Lúc nhìn Dương Thần mang cà-vạt, cô thấy trống ngực đập nhanh. Tuy cảm thấy như vậy là rất xấu hổ, nhưng sự tự nhiên và bất kham của người đàn ông này cũng như đôi mắt sầu, đều khiến phụ nữ mê muội. Dương Thần trong bộ vest, so với bình thường thì giống như công tử nhà giàu, tính khí bất thường.
Lâm Nhược Khê tự mình an ủi:
– Vẫn còn là dáng người tính chó, ít nhất mang đi ra ngoài sẽ không mất mặt.
Lao vun vút trên đường, thuận tiện chụp hình màu cho Dương Thần. Hai người đã tới cục Dân Chính.
Sau khi xuống xe, Lâm Nhược Khê hơi do dự, cắn răng một cái đi lên kéo tay Dương Thần, làm ra vẻ hạnh phúc.
Dương Thần không ngừng cười:
– Bà xã thông minh, bây giờ bắt đầu đóng kịch rồi. Thật chuyên nghiệp!
– Không được cười, lo đóng vai của anh đi! Chúng ta đã ký hợp đồng giao kèo!
Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn Dương Thần.
Dương Thần đành thở dài, tùy ý Lâm Nhược Khê kéo. Dù sao cánh tay của hắn cũng thỉnh thoảng được cọ vào bộ ngực đầy đặn của Lâm Nhược Khê, như thế cũng tốt.
Làm sao mà Lâm Nhược Khê không cảm nhận được, nhưng cô đành cắn răng chịu đựng. Dù sao thì còn phải đóng giả nhiều lần nữa, chỉ là để cho tên vô lại này chiếm chút hời.
Đi vào cửa cục Dân Chính, đôi trai tài gái sắc phải khiến cho mọi người xung quanh ngước nhìn. Bộ đồ hàng hiệu của Dương Thần làm lộ vẻ đẹp trai của hắn, kiểu tự nhiên của Lâm Nhược Khê khiến chim sa cá lặn, mọi người xung quanh thấy đúng là một đôi trời sinh.
Sau khi nhân viên cục Dân Chính xác minh tài liệu của hai người, thủ tục làm xong rất nhanh, vẻ mặt biểu lộ chúc phúc:
– Chúc mừng hai người, mời nhận giấy đăng ký kết hôn. Hai người thật sự là cặp vợ chồng khiến người khác hâm mộ, nhất định trăm năm hạnh phúc.
Lâm Nhược Khê vẫn kéo tay Dương Thần làm cho mọi người xung quanh nhìn chăm chú, khuôn mặt xinh đẹp sớm có chút đỏ lên. Lúc nhận hôn thú, cô giống như đang mơ, vô cùng kỳ lạ.
– Không ngờ mình kết hôn rồi, lại kết hôn với người đàn ông mới quen hơn 1 ngày…
Lâm Nhược Khê mơ hồ ngẩng đầu nhìn Dương Thần, phát hiện lúc này Dương Thần cũng đờ đẫn nhìn giấy hôn thú say sưa.
– Hắn cũng xúc động sao? Hắn suy nghĩ cái gì? Là không thích, hay là hài lòng?
Lâm Nhược Khê đột nhiên hỏi chính mình, nhưng cũng ngạc nhiên, sao mình lại để ý hắn ta đang nghĩ gì?
Đột nhiên, Dương Thần quay đầu lại đối mặt với Lâm Nhược Khê, cười:
– Sao vậy bà xã, không được hối hận khi vừa mới làm giấy kết hôn nhé, chính là cô kéo tôi tới đó.
– Anh nghĩ rằng tôi thực sự muốn lấy anh sao?
Lâm Nhược Khê nhỏ nhẹ nói.
– Tuy nhiên anh yên tâm đi, Lâm Nhược Khê tôi đã quyết định thì nói sao làm vậy. Anh cứ theo hợp đồng, ngoan ngoãn diễn với tôi 3 năm, đừng để tôi gặp phiền phức là được.
Hai người đi ra khỏi cục Dân Chính.