Lão thái y đè cảm giác cổ quái trong lòng xuống, hàn huyên với Văn Thanh Từ vài câu rồi rời khỏi tiểu viện.
Đảo mắt, tiểu viện chỉ còn lại một mình Văn Thanh Từ.
Cho thỏ ăn xong, Văn Thanh từ trở về trắc điện. Bình thường nơi này chỉ có y nhưng mấy ngày gần đây, lại có thêm một bóng hình.
Thiếu niên mặc đồ đen đang ngồi ở trước bàn đọc y thư.
Văn Thanh Từ vốn để hắn ở lại tiểu viện đọc sách, nhưng không biết tại sao Tạ Bất Phùng nhất định phải đi theo mình đến nơi này.
“Điện hạ có cái gì không hiểu không?” Văn Thanh Từ chậm rãi đi đến bên cạnh Tạ Bất Phùng, nhìn thấy tên sách bèn nhẹ giọng nhắc nhở, “Trong quyển sách này có hai chương “Kim Nhận Thương” và “Đứt gân thương”, ngài tốt nhất nên đọc kỹ rồi ghi chép lại.”
Nói xong, lại nhẹ giọng ho khan. Thân là một thần y chuyên trị bệnh nan y, y không có khả năng ngày nào cũng có thể thay thuốc cho Tạ Bất Phùng.
Văn Thanh Từ suy nghĩ rồi dứt khoát giao nhiệm vụ này cho Tạ Bất Phùng.
Trên bàn chất đầy sách y tìm cho thiếu niên, ngoại trừ “Thương khoa hối toản”, còn có “Kim Sang Bí Truyền Cấm Truyền” linh tinh.
*Đều là sách trị thương do đao kiếm gây ra.
Lỡ như Tạ Bất Phùng vẫn phải lên chiến trường, cũng coi như có chút chuẩn bị.
“Không có.” Tạ Bất Phùng lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi.” Văn Thanh Từ đi đến bên cừa sổ điều chế hương liệu. Phần lớn y thư đều rất khó đọc, tối nghĩa khó hiểu. Nhưng Văn Thanh Từ nhận ra Tạ Bất Phùng đọc sách rất trơn.
Điểm này hoàn toàn không phù hợp với thiết lập không có người quản giáo, một mình lớn lên ở Túc Châu của hắn.
…… Xem ra cốt truyện ẩn giấu của Phù Minh Đường thật sự rất nhiều.
Văn Thanh Từ tò mò cào tim gãi phổi nhưng ngại thiết lập của mình, y chỉ có thể đè nén nghi hoặc trong lòng.
Một làn gió mát thổi bay tàn hương.
Văn Thanh Từ đang thất thần không phòng bị, vô tình hít phải một ít vào phổi. Giây tiếp theo, lồng ngực chợt cảm thấy đau nhức ngứa ngáy.
“Khụ khụ khụ…” Y theo bản năng áp khăn lụa lên môi.
Văn Thanh Từ vốn tưởng rằng lần này vẫn như thường ngày, khụ vài cái là xong rồi. Không ngờ vài giây sau, ngực y đột nhiên ngứa ngáy kinh khủng, cứ như là đang có trăm con kiến gặm nhấm.
Ngay sau đó, trái tim cũng đau đớn nặng nề. Đi kèm với điều này, có một cảm giác chóng mặt không thể bỏ qua.
Trong lúc hoảng hốt y nhìn thấy Tạ Bất Phùng buông sách trong tay xuống, nhìn về phía mình.
“Khụ khụ. Không sao, điện… điện hạ…đọc tiếp đi.”Văn Thanh Từ siết chặt bàn tay, thử điều chỉnh hô hấp.
Lại nói tiếp cũng kỳ quái, y đã chẩn mạch vài lần, cũng không phát hiện mình có vấn đề gì.
Mấy ngày nay Văn Thanh Từ uống không ít thuốc, nhưng triệu chứng chẳng những không có chút thuyên giảm, thậm chí còn thường xuyên ho ra máu.
“Khụ khụ…”
Không cẩn thận hít tro hương vào trong cơ thể, lồng ngực và phổi y như ngọn lửa nhỏ bốc cháy lan rộng ra đồng cỏ.
Phong cảnh trước mắt bắt đầu lắc lư. Máu tươi không khống chế được tràn ra, trong phút chốc nhuộm đỏ trường sam màu xanh nhạt.
Trái tim cũng theo đó mà đau nhói.
Có gì đó không ổn!
Loại triệu chứng này không thể giải thích đơn giản bằng thể chất kém được. Suy nghĩ của Văn Thanh Từ vô cùng hỗn loạn, theo bản năng muốn nắm chặt thứ gì đó trong tay, nhưng còn chưa chạm vào đã bị người khác nắm lấy.
Sau đó, có một cơn đau âm ỉ ở cánh tay. Cùng đi với đó, hai chữ ” phát độc” đột nhiên xuất hiện trong đầu Văn Thanh Từ.
Thân thể nguyên chủ, đã trúng độc từ lâu rồi!
“Đừng nhúc nhích ——” Giọng Tạ Bất Phùng kéo suy nghĩ của y trở về, “Đó là lư hương! ”
Tạ Bất Phùng không có cảm gì, bởi vậy lúc túm lấy người ta lại càng hoàn toàn không biết nặng nhẹ.
Hắn siết chặt cổ tay tái nhợt gầy gò của Văn Thanh Từ giống như muốn bóp nát xương cốt đối phương.
Trong đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên hiếm khi hiện lên vẻ hoảng hốt. Lư hương nóng như thiêu như đốt.
Tay Văn Thanh Từ thiếu chút thì chạm vào nó. Chu Sa giữa lông mày Văn Thanh Từ, lúc này đỏ đến chói mắt.
Y gian nan xoay người, gượng cười với Tạ Bất Phùng. Ngay cả vào lúc này thì nhìn Văn Thanh Từ vẫn không hề hoảng loạn chút nào.
“Khụ khụ, ngăn thứ ba của tủ sách, sau “Quảng ôn dịch luận”…” Văn Thanh Từ nắm chặt áo trước ngực, gian nan nói, “Nơi đó đặt một cái bình ngọc, khụ khụ… Phiền điện hạ mang đến cho ta. ”
Thiếu niên bước nhanh về phía giá sách cầm đồ lên tay, khoảnh khắc đưa nó cho Văn Thanh Từ, hai chữ “Thiên Bi” trên bình ngọc đập vào đáy mắt Tạ Bất Phùng.
…… Sao lại là nó?!
Sau khi cho uống hết thuốc ngày hôm đó hắn mới biết được độc dược mà Văn Thanh Từ cho mình uống tên là “Thiên Từ”, thuốc giải được gọi là “Thiên Bi”.
Sự tình phát triển hoàn toàn vượt quá dự liệu của Tạ Bất Phùng.
Một thân xanh nhạt bị máu tươi nhuộm màu đỏ. Đau đớn quá mức làm cho đuôi mắt y choáng váng đỏ nhạt…
Văn Thanh từ dựa vào cửa sổ mà đứng, đổ viên thuốc trong bình ngọc vào trong miệng. Sau đó từ từ nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
Trắc điện yên tĩnh.
Bên tai Tạ Bất Phùng chỉ còn lại tiếng gió và âm thanh nhẹ nhàng của hoa mộc lan rơi xuống từ cành cây.
Gió nhẹ nâng tuyết rơi khuấy động mái tóc dài của Văn Thanh Từ. Hai tròng mắt y khép hờ, lông mày hơi cau lại, giữa hai lông mày chỉ để lại chu sa cùng vết máu đỏ chói mắt.
Cho dù đến lúc này thì Văn Thanh Từ vẫn bình tĩnh như trước, không có nửa phần hoảng loạn.
Đồng tử màu hổ phách nhìn về phía Văn Thanh Từ. Ánh mắt thiếu niên không hề che dấu cũng không kiêng nể gì, tựa như dã thú đang đánh giá con mồi.
Hơi thở của Văn Thanh Từ rốt cục cũng đều đặn hơn, không ho khan nữa.
Rõ ràng… Thiên Bi có ích với y, Văn Thanh Từ cũng giống như mình, đều trúng độc Thiên Từ.
Rõ ràng y đang ở trước mắt mình mà lại giống như là giấu trong sương mù, khiến người ta khó có thể nhìn thấu.
Loại cảm giác này, làm cho Tạ Bất Phùng vạn phần bất an.
Sau vài hơi thở, Văn Thanh Từ mở mắt ra. Y dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau vết máu bên môi, nghiêng đầu khẽ cười với Tạ Bất Phùng, ho khan hai tiếng, nhẹ giọng nói như đoán được tâm tư của thiếu niên: “Điện hạ có cái gì muốn hỏi… thì cứ hỏi đi.”