“Tại sao em lại đổi ý? Chẳng lẽ tại tôi mà em không muốn đến JC à?”
Dương Tuyết Hoa gật đầu, cô thừa nhận nguyên nhân mà cô không muốn đến JC cũng là vì Hoắc Đông Quân…
“Em không muốn gặp anh thường xuyên, nếu chuyện này mà lộ ra bên ngoài thì cả anh và em đều bị ảnh hưởng…”
Hoắc Đông Quân nắm chặt vai Dương Tuyết Hoa để cô ngồi đối diện với mình, hắn tưởng cô đã mở lòng rồi cơ chứ? Tại sao lời nói của cô lại thể hiện rõ thái độ xa cách như vậy?
“Chúng ta kết hôn rồi mà? Tôi tưởng em đã chấp nhận tôi? Không phải sao…?”
Dương Tuyết Hoa cảm thấy có chút buồn cười, cô gạt tay Hoắc Đông Quân sang một bên, sau đó bình thản trả lời thắc mắc của hắn…
“Kết hôn à? Cứ cho là vậy đi, nhưng giữa chúng ta đâu có tình cảm, em ngoan ngoãn như vậy chẳng phải đều chiều theo ý của anh sao? Anh muốn em ngoan ngoãn biết điều mà? Chẳng phải chỉ cần em ngoan thì anh sẽ trừ nợ sao?”
Hoắc Đông Quân cười khổ, mặc dù lời của Dương Tuyết Hoa không sai nhưng lại khiến hắn cảm thấy sắp phát điên đến nơi rồi. Chẳng lẽ bây giờ hắn lại cưỡng chế đè cô xuống lần nữa rồi bắt cô nói cô thuộc về hắn sao?
“Thật ra chỉ cần em lấy lòng tôi một chút, tôi chắc chắn sẽ không làm khó em, thậm chí tôi có thể nương tay với điểm số của em, tôi cũng không tính toán với em chuyện nợ nần làm gì. Chẳng lẽ em không thể nói dối thêm một chút được sao?”
Dương Tuyết Hoa mím môi, cô đã lấy lòng hắn ngay từ lúc đầu nhưng hắn không hề có ý định sẽ tha cho cô, vậy mà giờ đây hắn đang nói cái quái gì vậy chứ?
“Nói dối chuyện gì? Nói dối rằng em yêu anh à? Hay muốn em gọi anh là chồng lúc chúng ta quan hệ? Nếu đó là điều anh muốn, em sẽ làm! Còn chuyện nương tay với điểm số của em thì không cần, em có thể tự qua môn của anh, chỉ cần anh đừng cố tình làm khó em…”
Hoắc Đông Quân khó chịu cực độ nhìn chằm chằm vào gương mặt bình thản của Dương Tuyết Hoa, hắn siết chặt hai tay lại với nhau để ngăn hành động bạo lực sắp bùng phát…
“Ngậm miệng lại đi!”
Hoắc Đông Quân tức giận bỏ ta ngoài, hắn còn cố tình đóng sầm cửa lại như đang bộc phát sự tức giận với Dương Tuyết Hoa. Cho đến tận lúc cô đi ngủ mà vẫn không thấy hắn trở lại, dù sao những lời mà cô nói khi nãy ít nhiều gì cũng động chạm đến lòng tự cao của Hoắc Đông Quân.
Sau chuyện lần đó, mối quan hệ giữa cả hai trở nên căng thẳng hơn rất nhiều, mỗi khi Hoắc Đông Quân về đến nhà sẽ lao vào Dương Tuyết Hoa như con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày, lần này thứ khiến Dương Tuyết Hoa khó chịu không phải mùi thuốc lá của của Hoắc Đông Quân mà là mùi nước hoa nồng nặc toả ra từ cơ thể của hắn. Rõ ràng mùi nước hoa này không phải dành cho nam giới…
“Đừng mà…”
Hoắc Đông Quân điên cuồng cởi áo của của Dương Tuyết Hoa ra, hắn mất kiên nhẫn liền xé toạt áo của cô mà đẩy cô vào tường, sau đó cởi thắt lưng của mình xuống mà muốn nhanh chóng tiến vào bên trong cô, nhưng nào ngờ đâu lại bị Dương Tuyết Hoa cho một cát tát đau điếng…
“Anh bị điên à…”
Dương Tuyết Hoa lùi ra sau liền ngã xuống sàn, cô muốn đứng dậy rời đi trước nhưng lại bị Hoắc Đông Quân cầm lấy chân kéo lại, hắn tiếp tục nói những lời tổn thương cô…
“Em chống đối cái quái gì? Không muốn nhanh chóng trả nợ rồi rời khỏi tôi à?”