Nên chỉ một vết cắn này chẳng nhầm nhò gì với anh!
“Em cứ cắn mạnh thật mạnh vào!” Anh vuốt tóc người yêu động viên.
Ngọc Mẫn gia tăng chút sức. Khi cảm giác có vị tanh của máu, cô mới hài lòng dừng lại, ngẩng mặt nhìn anh: “Em muốn lưu lại dấu cho anh. Để sau này, anh có cách xa em, nhìn thấy nó, anh sẽ nhớ về em, nhớ về người con gái chỉ yêu mỗi anh, nguyện vì anh mà chờ đợi. Nên Thế Phương, anh nghe cho rõ đây: Ngọc Mẫn em đời này chỉ có thể gả cho anh. Mai này bất luận xảy ra việc gì cũng phải cho em biết, không được phớt lờ em, cấm bỏ mặc em, anh biết chưa?”
Ngọc Mẫn khóc. Thế Phương cũng khóc. Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn đi dòng nước mắt. Môi anh cứ thế khắc họa từng đường nét trên gương mặt xinh xắn và cuối cùng áp vào đôi môi anh hằng mong ước được chạm vào.
Nụ hôn đầu càng hôn càng lưu luyến, đắm say. Trong tim, trong tâm trí của cả hai, đất trời bao la giờ này chỉ còn lại đôi ta.
Ấy vậy mà…
Những tiếng cười khúc khích không biết từ đâu vọng tới. Gần dần, gần dần, nghe như sát bên tai.
Nụ hôn chừng như đông cứng.
Ngọc Mẫn hoảng hồn mở mắt. Thế Phương còn luyến tiếc nên chưa nỡ rời môi ai. Chỉ đến khi cảm nhận được cô đang bặm chặt môi, bấu mười ngón tay vào lưng anh, anh mới mở mắt.
Trước mặt anh không biết từ lúc nào có thêm mười mấy camera đang chĩa chằm chằm vào mặt anh.
“Hai người tiếp tục đi! Tụi này đang thấy hay!” Mỹ An đưa tay áp đầu cô vào đầu Thế Phương.
Ngọc Mẫn thẹn đỏ cả mặt. Thế Phương thấy vậy ôm cô vào lòng rồi cười một cái với mấy camera còn độc thân: “Sợ mấy cậu ghiền!”
“Bọn tớ ghiền hay là các cậu đây?” Mỹ An chưa buông tha. Cậu ấy lại dòm sát vào gương mặt đỏ như quả gấc của Ngọc Mẫn rồi nháy mắt với Thế Phương.
“Dĩ nhiên là các cậu!” Từ trong ngực anh, Ngọc Mẫn trả lời đám bạn còn ế.
Nhưng thực tế không phải vậy.
Người ghiền thành nghiện là Thế Phương!
Bởi lẽ, buổi họp lớp vừa tan, anh đã vội vàng kéo cô lên xe. Ánh mắt mang dung nham dán vào đôi môi cô, giọng khàn đặc: “Mình làm lại đi em!”
Không đợi cô đồng ý, anh đã phủ đôi môi nóng rẫy của mình lên môi cô.
“Anh à, mình còn ở…ngoài đường.” Thoáng thấy vài cái bóng qua ô cửa, Ngọc Mẫn gắng gượng chút lí trí nhắc anh.
“Em yên tâm! Kính xe đã dán phim cách nhiệt, bên ngoài không nhìn thấy chúng ta!” Thế Phương vừa hôn vừa hóa giải lo lắng cho người yêu để cô yên tâm phối hợp với anh.