Lục Tử Anh mỉm cười trêu chọc.
-“Mình cũng thấy vậy. Cứ coi như dùng cậu làm thí nghiệm trước, sau này mình kết hôn sinh con cũng không còn bỡ ngỡ nữa.”
Nói đến đây, Lệ Mỹ Kỳ đột ngột nhớ đến lời mà Bạch Dĩ Thần nói cách đây vài tháng trước. Cô bạn bật cười ngớ ngẩn, hoàn toàn không để ý đến có người đang nhìn mình.
-“Cậu, khi không lại cười ngây dại gì thế? Có bạn trai rồi à?”
Lục Tử Anh tò mò hỏi.
-“Làm… Làm gì có đâu chứ! Mình chỉ là đột nhiên nhớ đến mấy chuyện buồn cười ở lớp nên mới cười thôi. Cậu đa nghi quá rồi đấy!”
Lệ Mỹ Kỳ vội vã lên tiếng giải thích, cứ như chậm một chút sẽ bị phát hiện ra chuyện động trời gì đó.
-“Được rồi, không trêu cậu nữa. Mua bao nhiêu đủ rồi, tiền bán tranh của mình chỉ cho phép mình tiêu bấy nhiêu thôi. Chúng ta đi ăn đi, mình đói rồi.”
Cô kéo lấy tay Lệ Mỹ Kỳ, cả hai tiến đến quầy thanh toán. Trong lúc Lệ Mỹ Kỳ còn đang giúp cô thanh toán, bóng dáng có chút quen mắt cứ vậy mà lướt qua mắt cô.
Lục Tử Anh có chút thất thần, bóng dáng ấy đã sớm không còn nhìn thấy, nhưng tâm trạng của cô cũng đã bị treo lơ lửng, mông lung, mờ mịt.
-“Này, cậu suy nghĩ gì thế. Mau đi thôi, mình thanh toán xong rồi. Chúng ta đến tiệm pizza gần đây đi, lâu rồi cũng chưa ăn pizza nhỉ?”
Lệ Mỹ Kỳ hăng hái liệt kê từng chỗ một, nhưng dường như Lục Tử Anh không nghe thấy thì phải. Đợi mãi không thấy cô trả lời, Lệ Mỹ Kỳ lại nói thêm.
-“Lục Tử Anh! Cậu có nghe mình nói không vậy?”
-“Hả? À, ừ, sao vậy?”
Cô bất giác giật mình, đáp.
-“Cậu bị làm sao vậy?”
Lệ Mỹ Kỳ hỏi.
-“Không có gì, chúng ta mau đi thôi.”
Cô khoác lấy tay Lệ Mỹ Kỳ rời đi ngay sau đó. Mặc dù trong lòng rất thắc mắc về bóng dáng khi nãy, nhưng có lẽ do cô qua mất nhìn nhầm người mà thôi.
Cậu bạn Wilson hôm nay còn tự động mò đến trước cổng trường tìm hắn, đứng chờ cũng khá lâu, cuối cùng cũng đón được.
Wilson vội vàng chạy đến trước đầu xe của hắn. Còn tưởng tên nào chán sống, hóa ra là bạn thân thiết của mình. Không chờ được hắn phản ứng, cậu bạn lập tức chạy đến ghế còn lại, đưa tay ra hiệu để hắn mở cửa để cậu ta ngồi vào.
-“Muốn chết hả?”
Mở màn bằng một câu nói đầy xúi quẩy từ Trình Chí Viễn.
Miệng lưỡi của hắn độc địa như thế nào, cậu ta đã quá rõ. Hôm nay tìm đến chính là có việc nhờ vả, tốt hơn hết là nhịn. Cho dù hôm nay có bị hắn mắng mỏ, miệt thị, chế nhạo… Như nào đi chăng nữa cũng phải nhịn.
-“Tôi cũng đang muốn chết đây.”
Wilson thở dài, đáp.
-“Muốn chết thì đi tìm chỗ khác, cậu chạy đến cản đầu xe của tôi làm gì?”
Trình Chí Viễn liếc mắt nhìn cậu bạn, đáp.
-“Biết làm sao được, tôi không chết vì tai nạn xe cộ, mà chết vì thiếu tiền đấy. Viễn à, cậu cho tôi mượn một ít được không? Lần này tôi bảo đảm sẽ trả mà, vốn lẫn lãi. Hứa đấy!”
Nhìn thái độ nghiêm túc thề thốt của Wilson khiến hắn chỉ thêm chán nản.
-“Thôi đi. Cậu đã thề lần thứ mấy rồi. Loại người như cậu chẳng sợ chết vì phản bội lời thề đâu. Mau xuống xe đi, tôi còn có việc đấy.”
Biết bản thân không thuyết phục được hắn, Wilson vẫn ngoan cố thử thêm lần nữa.
Hắn nói đúng, lời hứa hẹn của Wilson hoàn toàn không thể tin.
-“Chỉ một ít thôi cậu cũng keo quá đó.”
-“Tôi keo á? Tôi keo mà hết lần này đến lần khác đều tin vào lời hứa hẹn của cậu sao? Đúng là đồ ăn không nói có đấy!”
Trình Chí Viễn lập tức phản biện lời vạch tội vô căn cứ này.
-“Tôi thật sự rất gấp, nếu không tôi cũng không mặt dày tìm cậu đâu mà!”
Bây giờ hắn làm sao có thề giống trước kia chứ. Lúc trước muốn gì có đó, ăn sung mặc sướng, chẳng phải lo nghĩ ngợi điều gì. Nhìn lại hắn của lúc này, đúng là sa sút đến khó tin, có nhà chẳng thể ở, có tiền lại chẳng thể sử dụng, ngay cả những con xe đắt đỏ mà hắn cất công sưu tập cũng mang đi bán… Lấy đâu ra tiền cho cậu ta mượn chứ?
-“Cậu nhìn đi, tôi đem đi so với ăn mày còn kém xa đấy! À không, nói đúng hơn là không đủ tư cách mang lên so sánh.”
-“Cậu chẳng phải còn căn nhà sao? Với cả chiếc xe này nữa. Thôi đi, cho mượn đi mà!”
Wilson thảm thương hạ thấp tone giọng năn nỉ hắn.
-“Cậu đi tìm ông Trình mà hỏi ấy, hỏi xem ông ấy tại sao lại keo kiệt như vậy. Đến nhà cũng đổi sang tên của ông ấy.”
Trình Chí Viễn hậm hực đáp.
-“Vậy còn chiếc xe này, tôi thấy mang nó đi cầm cũng được một chỗ tiền lớn đủ để cậu tiêu đấy. Hay là…”
-“Cầm cái đầu cậu đấy. Tóm lại, tôi không có tiền, nếu có cũng không cho cậu mượn. Vậy ha! Mau xuống xe dùm cái.”
Chiếc xe yêu quý của hắn bây giờ chỉ còn mỗi một chiếc. Có thể nói, để giữ được chiếc xe này thật sự hắn đã cố gắng lắm rồi. Đằng này lại bị tên Wilson này đưa ra hạ sách bán đi, làm sao có thể chứ?
Đúng, nếu hắn có tiền đi chăng nữa cũng không cho tên nghiện ngập cờ bạc này mượn. Hơn nữa, Lục Tử Anh cũng sắp đến ngày sinh, hắn đương nhiên phải dự trữ một khoản tiền để phòng thân.
-“Thật sự không cho mượn sao?”
Wilson không cam tâm hỏi thêm lần nữa.
-“Đúng vậy.”
Hắn dứt khoát đáp.
-“Chiếc xe này giá ….”
-“Cút!”
Trình Chí Viễn nhìn cậu bạn bằng đôi mắt sắc bén, nghiêm giọng trả lời.
Gợi ý cho hắn bán xe, bán nhà để lấy tiền cho mình mượn là chuyện xấu xa. Nhưng nếu không còn cách đó thì chẳng còn cách nào nữa, cậu ta thật sự rất cần chỗ tiền lớn.
Thấy Trình Chí Viễn đã thật sự bị chọc giận, Wilson lập tức đẩy cửa xe nhanh chóng chuồn mất. Biết đâu ở lại thêm vài phút, gợi ý thêm một vài chuyện chắc chắn là tự tìm đường chết.