Hình Vân thấy cậu khen ngon, hài lòng trong bụng.
Trên về nhà mua dâu tây, hắn thấy Tiết Doanh Song ăn thêm mấy quả, liền đoán Tiết Doanh Song thích ăn dâu tây, quả nhiên không sai.
Hình Vân lại mang hết mấy thứ đem về giao cho Tiết Doanh Song, hắn nhìn Tiết Doanh Song cẩn thận kiểm tra đồ đạc, lúc thay bộ quần áo mà hắn mới mua, bỗng nhiên cảm giác mãnh liệt rằng mình đã làm đúng.
Không tặng chó con cho Tiết Doanh Song là rất đúng, dùng thân mình đền bù cho Tiết Doanh Song cũng rất đúng.
Đương nhiên, trước đó ký hợp đồng với Tiết Doanh Song cũng rất đúng.
Bốc đồng cũng không có gì là xấu hết.
*
Tiết Doanh Song bước vào giai đoạn làm việc mới.
Trước kia Tiết Doanh Song còn lo lắng đi làm không có việc gì làm, chỉ có thể chơi cho hết giờ, bây giờ Tiết Doanh Song sẽ không bao giờ lo lắng nữa.
Tuy rằng cũng khá mệt, nhưng Tiết Doanh Song tự an ủi mình, trong thời đại 0 đầy đường đầy chợ, bơ vơ không một anh 1, có một anh công tuyệt thế phần cứng tốt, phần mềm cũng thăng cấp mỗi ngày sẵn lòng làm mình, còn cho mình tiền, đây rõ ràng là Hình Vân lỗ cậu lời mà.
Quả là phúc báo.
*
Đương nhiên vẫn là có chút rắc rối trên vấn đề công việc.
Ví dụ như, tính tự chủ của Hình Vân quá kinh người.
Hình Vân làm chuyện gì đều phải làm xong việc mới bắt đầu làm việc khác, mỗi ngày tan việc cơm nước xong xuôi, Hình Vân nhất định sẽ về trong thư phòng làm việc trước. Không làm xong việc, tuyệt đối không làm chuyện khác.
Tiết Doanh Song nghĩ thầm, người có tính tự chủ kinh người như vậy, hắn không thành công thì ai thành công đây?
Hỏng là hỏng ở chỗ có khi Hình Vân làm việc đến khuya, mười hai giờ mới bắt đầu làm cậu, sau đó làm miết làm miết cái là quá giờ luôn.
Lần đầu tiên phát hiện quá giờ, Tiết Doanh Song vẫn chưa cảnh giác.
Khi đó cậu chỉ cảm thán phụ kiện của tên nhóc này upgrade cũng quá nhanh rồi, thoáng cái từ ba phút nâng cấp thành như vậy, lâu vậy rồi á… Ủa chờ chút…! Tiết Doanh Song hết hồn, quay đầu nhìn lên đồng hồ.
Mười phút nữa là tan ca rồi!
Tiết Doanh Song vô cùng khó xử, là bây giờ nên nhắc nhở Hình Vân chứ? Hay là chút nữa?
Căn cứ theo “phiên bản” trước giờ của Hình Vân, có lẽ trong vòng mười phút là giải quyết xong rồi, không thì cậu vẫn nên đợi xíu ha.
Nhưng đến khi còn lại một phút, Tiết Doanh Song bèn cảm thấy sai sai.
Tên nhóc này vậy mà không nói một tiếng bỗng nhiên đi cập nhật phiên bản mới! Không nhắc nhở người dùng, cứ như vậy mà cập nhật luôn!
Tiết Doanh Song nhìn đồng hồ, nóng nảy bất an.
“Tập trung.” Hình Vân xoay đầu cậu lại, cậu lại quay đầu về như lò xo, nhìn đồng hồ nỗ lực ám chỉ cho Hình Vân.
Nhưng mà Hình Vân không có bất kỳ phản ứng nào.
Tiết Doanh Song nhanh trí mà, cậu trong tiếng sáp nhập du dương trầm bồng, rên rỉ ba chữ “Tiền tăng ca “.
Hình Vân: “……”
Cuối cùng, người dùng buộc phải gián đoạn bản cập nhật, cập nhật phiên bản mới thất bại.
*
Tăng ca trễ, thời gian tăng ca lại làm toàn là việc tốn thể lực, điều này dẫn đến việc có lúc buổi sáng Tiết Doanh Song không dậy nổi.
Không dậy nổi sao mà làm điểm tâm cho Hình Vân?
Cậu hết cách, chỉ có thể trước khi ngủ order thức ăn. Dù sao lúc trước trong hợp đồng tăng thêm Hình Vân chỉ bảo cậu chuẩn bị thức ăn, đâu nói chính xác là chuẩn bị như thế nào.
Lần đầu tiên order thức ăn, Tiết Doanh Song thức dậy cũng coi như sớm, cậu đựng thức ăn ngoài vào trong bát nhà mình, làm nóng thêm lần nữa.
Hôm đó Hình Vân ăn xong không phát hiện bất thường, chỉ là nghi ngờ nhìn về phía Tiết Doanh Song, muốn nói rồi lại thôi.
Tiết Doanh Song đoán chắc là hắn chưa từng ăn KFC bao giờ.
Nhưng chưa được mấy lần đã bể chuyện rồi.
Có lần Tiết Doanh Song tăng ca đến quá muộn, vừa mở mắt đã là 7:30 rồi.
Cậu vội vàng chạy ra khỏi phòng, chỉ thấy Hình Vân đang thối mặt trong nhà bếp, đang bưng bát cháo thịt nạc trứng muối KFC đang hâm trong lò vi sóng.
“Tiết tổng, Tiểu Hình đã nhận thức ăn giúp ngài rồi.” Hình Vân bực bội nói, “KFC của ngài đã đến.”
Từ đó về sau, mỗi lần Tiết Doanh Song order thức ăn đều sẽ ghi chú đặc biệt: Không được nhấn chuông cửa!!!!!!! Cụ già trong nhà sẽ bị đánh thức!!!!!!
Tuy nói như thế, Hình Vân cũng đâu phải ngu, mấy lần tiếp theo hắn cũng có thể phân biệt được rốt cuộc điểm tâm là do ai làm.
Hình Vân không vui rồi, Hình Vân chuẩn bị lật mặt, hắn phải cho tên nhóc thế thân càn rỡ này nhớ rõ bổn phận của mình! Coi thử trong cái nhà này rốt cuộc đâu mới là nóc!
Hình Vân phê bình: “Buổi sáng cứ để tôi ăn thức ăn ngoài, em còn muốn làm nữa hay không!”
“Muốn làm, nhưng không phải tại tăng ca đến nửa đêm hay sao?” Nhưng mà Tiết Doanh Song vô cùng bình tĩnh, “Hoặc là không tăng ca, hoặc là không ăn điểm tâm, sếp quyết định đi, tôi đều nghe ngài hết nha.”
Hình Vân: “……”
Hình Vân: “… Đừng cứ mãi ăn KFC, đổi quán khác đi.”
*
Ngoại trừ rắc rối trên vấn đề làm điểm tâm, Tiết Doanh Song còn phát hiện một khó khăn khác trong công việc mới.
Đó chính là cậu sợ ngứa quá chừng.
Sợ ngứa thì thôi đi, điểm mấu chốt là cậu không được cười.
Có lần Hình Vân hôn đến nỗi cậu quá ngứa, cậu không nhịn cười nổi.
Mà cười thì thôi đi, cậu còn cười ra tiếng heo kêu.
Heo kêu thì thôi đi, còn kêu tận mấy tiếng.
Kêu mấy tiếng thì thôi đi, mấu chốt là còn vang tận mây xanh.
Éc éc éc, há miệng cười vang chín tầng mây.
Hình Vân trực tiếp bị nụ cười của cậu làm cho héo luôn rồi.
Hình Vân: “……”
Tiết Doanh Song để giảm bớt bầu không khí lúng túng, nhanh chóng nói: “Tình hình lúc này, hợp với một câu thành ngữ.”
Hình Vân: “?”
Tiết Doanh Song: “Nước chảy mây trôi.”
Hình Vân: “…………”