Lớp trưởng Tả Hạc Minh bình chân như vại, tự lấy tài liệu ra giải các câu hỏi. Cũng có vài học sinh học không vào đều đứng ngồi không yên, xúi giục nhau cùng ra ngoài đến văn phòng hóng chuyện. Thế là, tiếng nói trong lớp dần dần to hơn, tiếng cười đùa cũng nhiều hơn. Bạch Mão Sinh ngoan ngoãn đứng phạt ngoài cửa sổ cầm cuốn “Maria-sama ga Miteru” đọc say sưa, như thể đang đang ẩn mình giữa lòng thành phố.
Học hành quá khô khan, thi thoảng có màn kịch đối đầu giữa thầy và trò để thay đổi bầu không khí cũng không tệ. Ai cũng biết Chúc Triều Dương không phải người chiến thắng và thầy Trương không thể là kẻ thua cuộc, nhưng những bạn được rảnh rang nửa buổi học có thể được nghỉ ngơi.
Tiếng ồn trong lớp càng lúc càng lớn, lớp phó Ngô Nam Nam được thăng lên từ chức lớp phó văn thể mỹ gọi Tả Hạc Minh: “Tả Hạc Minh, cậu không quản lớp à?”
Tả Hạc Minh đẩy cặp kính cận lên, liếc nhìn xung quanh rồi lắc đầu: “Giáo viên sắp đến rồi.” Sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Nhưng mười phút sau giáo viên vẫn chưa đến, nửa tiếng nữa mới kết thúc buổi học. Khi cả lớp nháo nhào như bầy rồng mất đầu, Du Nhậm đứng dậy, cô gái nhỏ ngày xưa dám sửa phát âm ngay trước mặt giáo viên tiếng Anh lại một lần nữa ra dáng một giáo viên nhỏ, bước lên bục và hắng giọng: “Để mình giảng tiếp các câu còn lại.”
Dẫu biết có người không chịu nghe, nhưng Du Nhậm vẫn ra dáng giáo viên rất thành thục và chuẩn chỉnh, cầm ê-ke và phấn lên: “Vừa rồi thầy đang nói đến đường phụ này phải không?”
“Đúng…” Có người lí nhí đáp lại.
“Vậy chúng ta tiếp tục xem, Hình thang bất đối xứng này cần dịch chuyển hai cạnh, các góc dưới của hình thang tạo thành một hình tam giác…” Du Nhậm giảng giải vừa cẩn thận vừa đúng trọng tâm, chỉ mất 20 phút đã giảng xong bốn câu tự luận, thậm chí còn gọi học sinh tổng kết quy tắc phân tích của từng dạng câu hỏi.
Bạch Mão Sinh ngoài cửa sổ nghe thấy giọng nói của Du Nhậm, buông cuốn truyện tranh xuống, tò mò nhìn bạn mình. Du Nhậm với hàng tóc mái cắt bằng và đôi mắt trong veo, lúm đồng tiền khi cười tựa như đôi trăng lưỡi liềm nhỏ, cô cũng nhìn thấy Thỏ Quái từ ngoài cửa sổ thò đầu vào, đôi mắt bỗng chốc loé lên tia xấu hổ rồi nhìn xuống dưới lớp.
Khi giáo viên dạy toán bị bục hai cúc áo quay lại cửa lớp, chợt phát hiện khắp bảng đen được vẽ đầy hình học, các điểm quan trọng được đánh dấu bằng nhiều loại phấn màu khác nhau.
Thầy ngỡ ngàng nhìn cả lớp, Du Nhậm đứng lên: “Thưa thầy, thầy có việc phải làm, em sợ các bạn lãng phí thời gian nên đã giải bốn câu tự luận theo cách làm của thầy. Nhưng em chưa hiểu câu hỏi phụ cuối cùng, nên đợi thầy về giảng ạ.”
Giáo viên dạy toán vừa trải qua trận chiến với một nam sinh mới lớn trong văn phòng, vốn dĩ tâm trạng không tốt vì mới ly hôn, dù Chúc Triều Dương đã bị đồng nghiệp khác kéo đi nhưng bản thân thầy cảm thấy không còn mặt mũi nào. Bước đến lớp học yên tĩnh, phát hiện Du Nhậm đã giúp thầy tiếp tục tiến độ, không những thế, còn giữ thể diện cho thầy rằng “đợi thầy về giảng”.
Thầy toán liếc nhìn bảng đen, gật đầu: “Tốt lắm, cách của Du Nhậm rất nhanh gọn, cách giải đúng, cả lớp vỗ tay…”
Cả lớp đồng thanh vỗ tay nhiệt tình, chỉ trừ Tả Hạc Minh có chút miễn cưỡng.
Thỏ Quái ngoài cửa sổ cũng vỗ tay, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn. Giọng nói thầy dạy toán cũng dịu hẳn, vẫy tay hướng ra ngoài: “Bạch Mão Sinh, vào ngồi đi.
Nghe thế, Bạch Mão Sinh quay về phòng học ngồi xuống, nhìn sau gáy Du Nhậm, khóe môi nở nụ cười. Khi đó Du Nhậm quay người lại, đáp lại Bạch Mão Sinh bằng nụ cười cắn môi. Sự ăn ý ngầm khiến tâm trạng cả hai đều dễ chịu hơn, bầu không khí căng thẳng trong lớp cũng trầm xuống khi giáo viên dạy toán quay lại, Du Nhậm nhanh chóng quay đầu nhìn bảng đen.
Bạch Mão Sinh vẫn mỉm cười, tuy không nghe lọt tai giờ toán nhưng lại rất tự hào về Du Nhậm. Tên ngốc Chúc Triều Dương vừa mặt mụn vừa gây gổ với giáo viên mà đòi mời Du Nhậm đi xem phim ư? Bạch Mão Sinh bĩu môi: “Không có cửa.”
Vì sư phụ cô đi công tác hơn nửa tháng, Triệu Lan cũng không có hứng nấu nướng, sáng sớm Triệu Lan hỏi: “Sao đã lâu không thấy Du Nhậm đến nhà chơi nhỉ? “
Bạch Mão Sinh nghĩ cuối tuần này sẽ mời Du Nhậm về nhà ăn cơm, đến McDonald mua kem cho bạn ấy, cùng nhau nói chuyện và đưa bạn lên xe buýt. Khi hẹn vào trưa thứ Sáu, Bạch Mão Sinh bất ngờ bị Du Nhậm từ chối: “Mình… tối Chủ Nhật mình có việc phải làm, tuần sau có được không?”
“Có việc gì?” Bạch Mão Sinh nhìn vẻ mặt dường như rất khó xử của Du Nhậm: “Không phải chứ? Cậu đi cùng Chúc Triều Dương à?”
“Ừ.” Du Nhậm đau đầu trả lời: “Cậu ấy viết cho mình mấy chục lá thư, lần này gây chuyện với giáo viên bị mời phụ huynh đến, chuyện lớn lắm, suýt chút nữa cậu ấy không muốn tới trường.”
“Vậy thì liên quan gì đến chuyện hẹ hò với cậu? Không phải chứ Du Nhậm? Cậu nói mắt thẩm mỹ của mình kém, nhưng mình không thấy cậu đỡ hơn là bao?” Hai tay Bạch Mão Sinh treo trên thanh xà ngang, nhìn xuống Du Nhậm, nghiêm túc nói: “Nhưng nếu cậu thật sự thích cậu ấy… Thôi vậy, mình không ủng hộ cậu thì ai ủng hộ?”
“Mình không thích cậu ấy!” Du Nhậm thở dài: “Bố cậu ấy quen mẹ mình, nói là đi họp lớp ai cũng dẫn con cái theo, tiện thể nhờ mình khuyên bảo cậu ấy. Nhưng khuyên bảo cái gì chứ, mình có phải mẹ cậu ấy đâu.”
Du Nhậm muốn đến nhà Bạch Mão Sinh, nhiều lần đến đều thấy Vương Lê ở đó. Du Nhậm thực sự rất thích nghe Vương Lê hát Việt kịch, cô ấy hấp dẫn trong từng cử chỉ tay chân, sau đó nghe con thỏ ngốc nghếch nhai đi nhai lại về “thế giới khó đoán” và “lòng người như nước”, hai người còn cùng nhau chơi game trên máy tính của Bạch Mão Sinh.
Kỳ thi tuyển sinh cấp 3 càng đến gần, khoảng trống trong trái tim Du Nhậm càng lớn. Cô không còn được ngồi cùng bàn với Bạch Mão Sinh, cho dù có xin cô chủ nhiệm cũng không thành. Chuỗi ngày tháng được làm bạn cùng lớp của họ còn kéo dài bao lâu?
“Lớn lên trong đủ thứ chia ly. Tôi từng giương mắt tiễn đưa người bạn thời thơ ấu bước đến một thế giới khác trong chiếc váy yêu thích của họ, lạc giữa biển người mênh mông cùng cô em gái hàng xóm hai tuổi có đôi mắt to và khuôn mặt tròn, cũng như tất yếu phải mỗi người một nơi với bạn học cùng lớp trong căn phòng này. Không biết khi nào chúng ta sẽ gặp nhau, và càng khắc khoải không có cơ hội gặp lại trong những năm tháng vàng son của cuộc đời. Tôi chỉ có thể hy vọng sự chia ly này sẽ chậm hơn và càng chậm hơn nữa.”
Đây là bài văn có tên “Chia ly” do Du Nhậm viết trong kỳ thi thử. Cô Trương nói thông điệp của bài văn rất hay, và hỏi riêng sau khi chấm mức điểm cao: “Du Nhậm, thế giới khác ở đây là thế giới gì? Khi thi đừng viết những điều nhạy cảm như vậy nhé.”
Du Nhậm thầm trả lời trong lòng: Có rất nhiều thế giới, không chỉ có âm dương cách biệt. Cô nhìn Bạch Mão Sinh dường như vẫn chưa ý thức được về sự chia ly: “Chủ Nhật mình không học thêm nữa, buổi trưa mình có thể đến nhà cậu không?”