Thế là 5 người gặp nhau.
Hiểu Tinh mở lời:
_ Hai người đang tìm gì thế?
Tuyết Anh lanh mồm đáp:
_ Hi chào các cậu, mình cùng ko biết thấy anh ấy đi tham quan nên đi theo học hỏi.
Lưu Trinh chen chút:
_ Cho bọn này theo với có gì hỗ trợ lẫn nhau!
Bất ngờ hắn ta ngoảnh đầu lại tay thả ống nhòm treo lơ lửng trên cổ nói:
_ À.. tôi xem xung quanh có gì thay thế lương thực phòng trừ chúng ta hết thức ăn mang theo.
Nói dứt lời hắn quăng vào tay Nó chiếc ống nhòm ý bảo giữ giúp hắn rồi leo thoăn thoắt lên 1 ngọn cây dừa cao gần đó tay lắt những quả dừa no trọng nước thảy xuống đất miệng treo trên cây vọng xuống:
_ Way, các cô chụp lấy này!
Bịch. Trái dừa nặng nước rơi cạnh nó mém vỡ sọ bảo hắn:
_ Wey, ném nhẹ thôi trúng người là chết đấy!
Hắn từ trên cây nhảy phóc xuống tây cầm thêm nhánh lá dừa ko biết dùng để làm gì?
Tuyết Anh bây giờ nhìn hắn say đắm cô thầm ước: ” Ước gì tán đổ dc anh chàng này, hấp dẫn chết mất! ”
Hiểu Tinh và 2 nhỏ ngồi vào lều tám chuyện về tên mới và cô nàng du học sinh Thụy Sỹ.
Lưu Trinh mặt ngây ngô:
_ Tớ cảm thấy tên Cổ Huyết này có gì đó khác lạ so với 3 tên kia, tên này ko ra vẻ gì là thiếu gia kiêu ngạo hay chảnh chọe. Ngược lại hắn cứ lẳng lặng sao á, bình dị dứt khoát trong cách nói chuyện.
Hiểu Tinh cũng đồng tình phán theo:
_ Đúng vậy, nhưng tên này có hơi ít nói ít tiết lộ về bản thân, cảm giác như ko thích thể hiện ra bên ngoài.
Tớ cũng chả biết nữa, có khi tên đó là 1 người sống nội tâm nên ít bộc lộ mọi điều về bản thân. Nó nhúng vai phỏng đoán.
À…còn cái cậu Tuyết Anh gì đó nghe nói vừa du học Thụy Sỹ về, chắc là giỏi lắm há!_Lưu Trinh khá ngưỡng mộ nói.
Ừ…xinh như gái Hàn vậy chắc là dc nhìu người theo đuổi. _ Hiểu Tinh gật gù.
Buổi chiều chập tối, Tuyết Anh cùng 3 người con gái bày thức ăn nước uống ra lót dạ, Vỹ Tường lúc này chợt tỉnh giấc nghe mùi thức ăn bật dậy ra ngoài.
8 con người quần quật bên đốm lửa ăn uống trò chuyện rôm rả.
Tuyết Anh lanh lợi bắt chuyện:
_ Chào mọi người, rất vui dc biết nhau!
Lần lượt thay phiên nhau giới thiệu lại bản thân, bọn họ bắt đầu thân nhau và hiểu nhau nhiều hơn.
Cổ Lực Quân tò mò hỏi:
_ Trong các cô có ai có bạn trai chưa?
Cả ba đồng thanh:
_ Chưa!
Tuyết Anh cũng nói chưa và hỏi ngược lại bọn con trai:
_ Thế còn 4 người các anh?
Lập Tuyên thẳng thắn:
_ Tôi nói thật cũng đang có ý tới 1 cô gái nhưng thôi cứ để trong lòng vậy.
Đến lượt Vỹ Tường cậu ta Nô rất rõ ràng khiến nguyên đám cụt hứng. ( Haha ta biết người đang dối lòng. Tác giả xin bon chen.)
Xoay 1 vòng qua tên lạ mặt kia, Lực Quân hỏi hắn:
_ Còn cậu? Có mối tình nào chưa?
Hắn ta thản nhiên trả lời:
_ Chưa từng, chấm hết.
Cả bọn nam nữ Oh lên, Tuyết Anh nghe thế mừng thầm vì mình còn cơ hội.
À quên mất còn cô thì sao Lâm Tử?_ Lập Tuyên thắc mắc.
Nó ngơ ngác tự nhiên bị hỏi tới mình trả lời:
_ Tôi. FA từ trong bụng mẹ tới giờ đó mờ..hề hề. Nó cười trớt quớt.
Cả bọn cười phá lên trong sự tĩnh lặng của một khu rừng.
Cũng phải, người như cô…chịu cảnh này là vừa! _ Vỹ Tường châm biếm.
Nó cười khẩy:
_ Phải, người như tôi tiêu chuẩn cao lắm cỡ anh…hầy chà…chưa đủ chuẩn vào vòng gửi xe nữa là!
Du Vỹ Tường nghe dc câu trả lời thấm thía đậm mùi cà pháo ngậm bồ hòn ngắm lửa.
Hahahahha….! _ Mấy nhỏ con gái cười la liệt với câu chém xuyên không của nó.
Đến giờ phân công, sau cuộc bàn luận. Châu Lập Tuyên dc phân thức đến khoảng 3 tiếng rồi đến Lưu Trinh, tiếp tới là Hiểu Tinh và Vỹ Tường, thay ca cho Vỹ Tường là Lâm Tử, kế tiếp Cổ Huyết là Lực Quân, sau cùng là Tuyết Anh 5 giờ thức luôn.
Nửa đêm. Tiếng dế kêu râm rang kèm tiếng gió hú vi vu, cả ếch nhái ễnh ương thay nhau kêu văng vẳng làm con người chưa bao giờ ngủ trong rừng như Lưu Trinh tuy mắt nhắm nhưng tim đập liên hồi.
Cô nàng hí mắt xem 3 cô nàng kia ngủ chưa? Thấy tất cả nằm xếp re im thinh thích, cô nhắm liều mắt tự trấn an bản thân rồi thiếp đi.
Lập Tuyến tay cầm gậy ngồi canh lửa trước cửa lều, mắt muốn ngủ nhưng lý trí ko cho phép. Trong lòng cậu băn khoăn: ” Ko biết giờ này Lưu Trinh ngủ có dc ko? ”
Hết giờ canh đêm, cậu ta gọi điện cho Lưu Trinh dậy thay ca cho mình. Cô bừng dậy, mắt chưa tỉnh hẳn ko dám ra ngoài chỉ dám ngồi trong lều đọc ngôn tình cho mau qua thời gian.
Đến ca Hiểu Tinh, cô nàng dạn dĩ kéo đóng cửa lều ra ngoài tay cầm theo khúc cây ngồi ôm gối sưởi lửa.
Vỹ Tường chưa bao giờ ngủ ở nơi ” Khỉ Ho Cò Gáy ” này nên cứ lăn lộn mãi trặn trọc khó ngủ, cậu ra ngoài thấy Mạc Hiểu Tinh ngồi ôm đầu gối mình tay áp sưởi lửa, ánh lửa bập bùng tăng hiệu ứng nét đẹp cô nàng Hiểu Tinh lên làm tim cậu ta ngày càng dc sưởi ấm.
Cậu bước tới ngồi cạnh cô hỏi nhỏ:
_ Cô dạn nhỉ? Ngồi ngoài này 1 mình ko sợ sao?
Cô bổng cảm giác lạ, tim đập nhanh hơn khi cự ly của cậu ta lại gần mình quá đáp lăm le:
_ Không, tôi có vũ khí mà.
Cô vừa nói vừa giơ cây chĩa vào cậu khiến cậu bật ngửa ra né, cậu ta chồm dậy giữ tư thế ngồi lúc nãy cười nhẹ:
_ Hờ…hờ. cô khá lắm..! ( Nụ cười hiếm có từ bé đến giờ lại chỉ vì 1 con bé mà phá lệ.)
Cậu ta bỗng cất lời tâm sự:
_ Từ bé tới lớn, tôi chưa bao giờ dc ở 1 nơi ” Rừng thiêng nước độc ” như vầy, nghĩ cũng nực cười. Ăn toàn lương khô, tạm bợ dưới túp lều nhỏ này. Trãi nghiệm độc nhất trước tới nay đấy.
Oh…thế gia đình a chưa tổ chức cho a đi lần nào sao? À mà nói cũng phải, thiếu gia mà đi chi mấy nơi hoang vu hẻo lánh này. _ Hiểu Tinh nói.
Khoan đã…..khăn choàng hôm trước đâu? _ Cậu ta bẻ lái sang chuyện khác.
Cô:
_ Tôi giặt đàng hoàng rồi đóa, chưa có dịp trả của cho chủ nhân nó đây.
Hừ..giữ cho kỷ đó, làm mất là tôi qua siết nợ nhà cô đấy!_Cậu ta nói ra vẻ đùa cợt.
Hai người tâm sự cả đêm quên cả giờ giấc, chợt Lâm Tử mò dậy ko thấy Hiểu Tinh nên ra ngoài xem. Thấy tình hình đang hòa bình định xông vào lều thăng tiếp trời đất bất dung cậu ta nhìn thấy đưa 2 con ngươi qua phía nó ra lệnh:
_ Ra đây, nhanh!
Hoáp….hai người chưa chém gió đã mà tui ra làm mất hứng sao? Hôi bà zô ngủ nhường chiến trường cho 2 thánh đó! _ Nó lủi thủi tính đi vô.
Khôn quá ha, Hiểu Tinh và tôi đều thức đủ rồi giờ tụi này phải ngủ, tới phiên cô đó lo mà làm tốt phận sự đê! _ Hắn phán như Vua.
Haizzz………sao trời nỡ đầy đọa con thế? Thằng con này nó ngày càng vô lễ vs mẹ nó rồi trời ơi!!!! _ Nó ấm ức ko thể kêu ca than trách vs ai đành tự thán.
Nó chui ra ngoài với chiếc áo khoác mỏng tay phải cầm con dao tay trái có khúc cây nó vót nhọn hoắc ngồi ngắm anh Hỏa Hỏa đang cháy trong tình yêu với củi cây rơm rạ. Mặt mơ mơ màng màng, mắt ghèn dính từa lưa.
Ngồi ngủ gật lên gật xuống, gió thổi se se làm nó cảm thấy ớn xương sống khẽ rùng mình, nó xoa tay cho ấm vuốt lại cái bản mặt bơ phờ rồi ngáp lấy ngáp để trong cơn buồn ngủ cứ cám dỗ nó miết.
Tên Cổ Huyết từ đâu chui ra đi nhẹ tới sau lưng nó đứng thở dài làm nó thất kinh hồn vía cầm dao chĩa hắn, gậy giơ lên định tấn công. Hắn hiện hình ra, nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Nó định thần lại hỏi cho ra lẽ:
_ Nè anh định hù chết tui hả? Đứng sau lưng ko lên tiếng mà còn thở kiểu đó lỡ tui bịnh tim ko bị a hù chết mới lạ!
Hắn thanh minh:
_ Nửa đêm muốn đi giải quyết ko dc sao? Cô phản ứng kiểu đó mới dễ gây án mạng thì có.
Hắn trách ngược lại nó.
Hừm….Nó mặt mày tái me tái mét, lỗ mũi khè ra nước vì cảm lạnh hít rột roạc, nó lấy giấy quẹt quẹt rồi ngồi thở ra khói tiếp.
Tên đó ko khỏi bật cười lột áo khoác ra thảy 1 phát rớt trùm lên đầu nó tối om 1 màn đen thui nói vỏn vẹn mấy chữ ko dư ko thiếu:
_ Nước mũi thấy gớm, trùm lên đi bà cô!
Xong hắn vào lều ko ngủ nhưng lôi sách ra đọc bỏ nó ngoài lều cùng anh Hỏa tác chiến.
Nó gỡ chiếc màn trùm trời ra rồi khoác hờ vào người đâm ra ngu mụi tự hỏi anh Hỏa:
_ What the hell?