Ninh Chu hận không thể gào lên với Tưởng Hàng Đình: Anh tắm nước lạnh làm gì chứ? Một người sống sờ sờ như em đang ở trước mặt đây, chẳng lẽ hiệu quả còn không bằng nước lạnh?
Ngoài mặt thì ngoan ngoãn cầm máy sấy tóc, nghe lời bật máy lên sấy khô tóc.
Đúng như những gì Ninh Chu nghĩ, Tưởng Hàng Đình quay về phòng tắm trong phòng ngủ để tắm nước lạnh.
Cuối cùng vẫn là phải dựa vào năm anh em ngón tay để giải quyết.
Tưởng Hàng Đình quấn khăn tắm đi vào phòng thay quần áo, vừa mở tủ quần áo ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là nhưng bộ âu phục chỉnh tề, tất cả đều là sẫm màu.
Quần áo trong một cái tủ khác lại rất thời trang, đây là đồ mà Tưởng Hàng Đình đã chuẩn bị từ khi bắt đầu hẹn hò với Ninh Chu.
Hiện tại những bộ quần áo này đang lặng lẽ treo trong tủ quần áo của Tưởng Hàng Đình, chỉ chờ chủ nhân của những bộ quần áo này đến ở.
Về phần vì sao vừa rồi hắn không thay quần áo cho Ninh Chu?
Người chín chắn và thận trọng đương nhiên không cho phép mình có hoặc tỏ ra háo hức.
Tất nhiên, Tưởng Hàng Đình cũng có tư tâm.
Hắn muốn nhìn Ninh Chu mặc áo sơmi của hắn.
Chiếc áo hắn từng mặc bây giờ đang dính lên da thịt Ninh Chu.
Ninh Chu mặc áo sơmi trắng, có vẻ quyến rũ chết người đúng như hắn tưởng tượng.
Chỉ nghĩ đến đây thôi mà hô hấp của Tưởng Hàng Đình có hơi nặng nề, cứ tưởng tưởng mãi thế thì dù có tắm nước lạnh cũng không có tác dụng.
Tưởng Hàng Đình cố gắng kiềm chế suy nghĩ lung tung của mình, tìm trong tủ một bộ quần áo ở nhà để thay.
Sau khi hắn quay lại phòng khách, Ninh Chu đang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, cùi đầu nhắn tin trò chuyện với ai đó trên WeChat.
Cậu mải mê tán gẫu đến mức không để ý đến Tưởng Hàng Đình đang đi về phía mình.
Tưởng Hàng Đình nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh Ninh Chu, vờ như không có gì hỏi: “Đã muộn thế rồi, còn tán gẫu với ai vậy?”
“Là thầy Tống.” Ninh Chu không ngẩng đầu lên trả lời, cậu sợ Tưởng Hàng Đình không biết thầy Tống là ai nên giải thích: “Ngồi bên cạnh em tối nay chính là thầy Tống Phong.”
Giọng của Tưởng Hàng Đình không khỏi trầm xuống: “Tôi biết anh ta.”
Ninh Chu lại im lặng, tiếp tục trò chuyện với Tống Phong.
Tưởng Hàng Đình dịch người đến cạnh Ninh Chu, nhưng vì được tiếp nhận giáo dục tốt cho nên hắn không có ý định đọc trộm tin nhắn của người khác.
Còn Ninh Chu vẫn đang bấm điện thoại.
Tưởng Hàng Đình giả ho “khụ khụ”, lại hỏi tiếp: “Em rất thích Tống Phong sao?”
“Dạ.” Giọng cậu cao lên vì nỗi phấn khích, tựa như một fan cứng khi nhắc đến thần tượng của mình: “Em là fan của anh ấy, kỹ năng diễn xuất của anh ấy rất tốt, em ước mình có thể trở thành một diễn viên như anh ấy.”
Đôi mắt chàng thanh niên sáng ngời.
Nhưng trong lòng Tưởng Hàng Đình lại thấy buồn đến hoảng.
Hắn bắt đầu nhớ lại dáng vẻ của Tống Phong lúc tối nay ra sao: anh khoảng 40 tuổi, trông rất điềm đạm, chỗ nào cũng phù hợp với bốn chữ trưởng thành và ổn trọng. Nghe nói đến giờ Tống Phong vẫn còn độc thân, hắn lại nghĩ đến cảnh Tống Phong coi trọng và bảo vệ Ninh Chu trước đó……
Tưởng Hàng Đình giật mình, hắn tự doạ mình luôn rồi.
Cố tình Ninh Chu vẫn không biết Tưởng Hàng Đình đang nghĩ gì, thêm dầu vào lửa: “Em cảm thấy mình thật may mắn, lần đầu tiên đóng phim đã có thể hợp tác với thần tượng.”
“Em muốn hợp tác với anh ta?” Giọng điệu của Tưởng Hàng Đình thay đổi bất thường, nhưng cũng may hắn đã kìm chế lại.
“Vâng ạ.” Cậu trai hưng phấn gật đầu, vừa nhắc đến thần tượng thì lập tức mở kho nhạc ra, từng lời từng câu nói về Tống Phong nhảy ra bên ngoài.
Tưởng Hàng Đình biến thành dấm chua.
Đồng thời hắn cũng ý thức được một vấn đề: Ninh Chu là một người ưu tú, mà người ưu tú chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn từ mọi người xung quanh, trong những ánh nhìn này nhất định sẽ có kẻ giống hắn. Mà hắn không dám đảm bảo rằng sau này Ninh Chu sẽ dừng chân vì ánh nhìn của ai đó.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tưởng Hàng Đình trầm xuống.
Hắn cho rằng có thể để Ninh Chu từ từ thích ứng với mình, sau đó hắn và Ninh Chu sẽ cùng nhau nắm tay tiến tới giai đoạn tiếp theo của cuộc đời.
Nhưng giờ thì hắn thấy mình không thể làm được.
Hắn cần phải để lại một dấu án trên người Ninh Chu, cậu chỉ có thể thuộc về Tưởng Hàng Đình hắn.
Tưởng Hàng Đình không chờ được nữa.
Tưởng Hàng Đình đột nhiên cúi người hôn lên đôi môi đang lải nhải của Ninh Chu.
Thay vì để cái miệng này nhắc đến tên thằng khác, vậy còn không bằng dùng để hôn môi.
Nụ hôn đến quá bất ngờ, Ninh Chu đầu tiên là trợn tròn hai mắt, sau đó nhắm lại, trúc trắc đáp lại cái hôn của Tưởng Hàng Đình.
Nụ hôn kết thúc, Tưởng Hàng Đình thở dốc bên tai Ninh Chu, hơi thở nóng tực phả lên tai cậu khiến cho Ninh Chu không tự chủ được co ngón chân lại.
Ninh Chu: “Tưởng tiên sinh?”
Tưởng Hàng Đình: “Chu Chu thấy tôi thế nào?”
Đây là lần đầu tiên Tưởng Hàng Đình gọi Ninh Chu thân mật như vậy, trái tim cậu đập nhanh hơn.
Giọng cậu nghẹn ngào: “Tưởng tiên sinh đương nhiên là tốt rồi ạ.”
Cuối cùng cậu còn nhận mạnh một lần nữa: “Rất rất tốt luôn á.”
Tưởng Hàng Đình đứng dậy nhìn chăm chú vào mắt Ninh Chu, nghiêm túc nói: “Vậy bây giờ tôi cầu hôn em, em có đồng ý không?”
Ninh Chu sốc luôn, cậu không ngờ Tưởng Hàng Đình sẽ đột nhiên cầu hôn mình.
Tưởng Hàng Đình tưởng Ninh Chu bị mình doạ sợ rồi, hắn nhẹ giọng giải thích: “Lúc trước tôi đã nói, tôi vì một vài lý do nào đó bắt buộc phải kết hôn. Tôi nghĩ bây giờ chúng ta đã hiểu nhau, vậy thì sao lại không thực hiện tiền đề là kết hôn luôn nhỉ?”
Sự mừng rỡ trong lòng Ninh Chu vì lời nói của Tưởng Hàng Đình mà phai nhạt đi.
Nếu như là mấy ngày trước Tưởng Hàng Đình nói như vậy, Ninh Chu chắc chắn sẽ đồng ý ngay lập tức, bởi vì khi ấy cậu cũng không muốn nhiều.
Nhưng còn giờ……
“Dạ.” Ninh Chu gật đầu, “Chúng ta kết hôn đi.”
Giờ cậu vẫn sẽ đồng ý, đây là cơ hội để cậu phấn đấu nhiều hơn nữa.
Khoé môi Tưởng Hàng Đình giật điên cuồng vì để che đậy sự thất thố của mình, hắn giả vờ ho bình tĩnh lấy lại giọng nói: “Vậy trước tiên chúng ta chọn thời gian đi đăng ký kết hôn nhé?”
Hắn lại lo Ninh Chu sẽ cảm thấy cậu bị đối xử lạnh lùng nên lập tức bổ sung thêm: “Tất nhiên dù là cầu hôn hay kết hôn, tôi cũng sẽ bù đắp cho em.”
Cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho đám cưới nhưng Tưởng Hàng Đình lại nóng lòng muốn kết hôn với Ninh Chu.
Nếu có thể, Tưởng Hàng Đình hy vọng xác lập mối quan hệ bạn đời với Ninh Chu trước khi cậu tham gia vào đoàn làm phim.
Ninh Chu: “Em nghe theo Tưởng tiên sinh hết.”
Tưởng Hàng Đình không chịu nổi sự phấn khích nữa, vươn tay ôm Ninh Chu vào lòng.
Hai tay Ninh Chu vòng qua ôm eo Tưởng Hàng Đình, im lặng mỉm cười ở một góc độ mà hắn không thể nhìn thấy.
Điện thoại của Ninh Chu rung lên, có người gửi tin nhắn.
Tống Phong: Cậu về đến nhà chưa?
Ngoài câu này ra, không còn gì khác trong toàn bộ giao diện trò chuyện.