Cả y và Dương Liên Đình đồng thời run bắn lên.
Đông Phương Bất Bại đại khái là thấy Dương Liên Đình vẫn còn mê man, lớn gan, chậm rãi cúi người xuống, há miệng ngậm lấy phân thân của hắn.
Dương Liên Đình cả người chấn động. Hắn tuyệt đối không nghĩ đến, đường đường giáo chủ, có thể vì hắn làm được đến thế này.
Đông Phương Bất Bại hiển nhiên là không kinh nghiệm gì, mặc dù cũng có bắt chước theo mẫu vươn đầu lưỡi ra liếm qua liếm lại, cố gắng giúp hắn vui vẻ, nhưng là vẫn còn trúc trắc miễn cưỡng động tác lúc chạm lúc không, làm cho Dương Liên Đình vừa yêu vừa hận. Bất quá lúc này hắn vẫn rất hưởng thụ.
“Ân… a ân…”
Đông Phương Bất Bại tựa hồ cũng rất hưởng thụ, không chỉ một bên nghiêm chỉnh dùng lưỡi phủ lên an ủi Dương Liên Đình, còn một bên phát ra thanh âm ân ân a a, so với Dương Liên Đình còn muốn thích hơn.
Trời ạ!
Ta lộn rồi, Giáo chủ đại nhân ngươi không phải là phúc hắc, mà là dụ thụ a! [R:*khặc* *nham nhở!* =))]
Dương Liên Đình hiện tại chỉ hận mình không thể động, nếu không nhất định phải áp tên gia hỏa này dưới thân hung hăng mà giày vò một trận. Hơn nữa lấy năng lực tinh thần của hắn hoàn toàn có thể khống chế nhục thể, nhưng bây giờ không thể không cố gắng nhẫn nại giả bộ dáng vẻ trúng mê hương, thật khổ phải nhẫn nại kiềm chế a.
Cũng may Đông Phương Bất Bại cố gắng hồi lâu, thấy Dương Liên Đình thực tại đã nhẫn đến cực điểm, lại chậm chạp không có ý phóng ra, hai má mình cũng sáp đến mỏi rát rồi, liền đứng dậy giơ tay, thản nhiên cởi ra trói buộc của Dương Liên Đình [R: khố?], sau đó tự cởi y phục của mình, hai đùi mở ra, thong thả ngồi lên người Dương Liên Đình.
Nhục thể của Dương Liên Đình còn đang trong trạng thái mơ hồ, nhưng phát hiện chính mình có thể chuyển động, trong lòng vui vẻ, lập tức liền nghĩ muốn thuận thế áp đảo Đông Phương Bất Bại. Bất quá hắn thấy Đông Phương Bất bại lại chủ động ngồi vào trên người mình, trong lòng khẽ động, lại tiếp tục giả vờ không nhúc nhích, muốn nhìn một chút xem giáo chủ đại nhân sẽ làm như thế nào.
Đông Phương Bất Bại hiển nhiên tay nghề vẫn còn quá non, có chút do dự chiếm thế chủ động, nhưng mà vẫn không biết cơ thể phải thao tác như thế nào, chỉ là đỡ lấy thứ đang căng cứng của Dương Liên Đình cố nhét vào hậu huyệt sít chặt của mình.
Như thế làm sao mà vào được…
Dương Liên Đình trong lòng hắc tuyến. Không ngờ giáo chủ đại nhân so với tưởng tượng của mình còn đơn thuần hơn.
Làm ơn, không phải cứ xem qua Xuân cung đồ là biết làm thế nào đâu. Đúng là cái đồ gà mờ.
Đông Phương Bất bại hiển nhiên cũng phát hiện như vậy không được, cố gắng hồi lâu, mồ hôi đầy đầu, nhưng vẫn không cách nào nhét vào được. Y tựa như so với Dương Liên Đình còn nóng lòng hơn, cuối cùng cắn răng một cái, đột nhiên thắt lưng trầm xuống, chuẩn bị dồn sức ngồi xuống.
Dương Liên Đình phát hiện ý đồ của y, trong lòng cả kinh, vội vàng xoay người, ôm lấy Đông Phương Bất Bại xoay mình áp xuống giường.
Cục cưng à, đừng đùa chứ. Cứ thế mà để cho y ngồi xuống, không nói hậu huyệt y sẽ bị thương, tiểu đệ đệ của mình cũng chịu không được a. Hảo hảo một trận hoan ái, không nên để đổ máu làm mất hứng a.
Đông Phương Bất Bại không kịp ứng phó bị hắn áp trụ, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Dương Liên Đình nheo mắt loạn hôn mình, cứ thế ngậm lấy hai môi mình.
“Ngô…” Đông Phương Bất Bại cả người chấn động, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, một loại vui vẻ cùng chấn động không cách nào hình dung xâm chiếm lấy toàn bộ càm quan của y.
Dương Liên Đình trường duỗi thẳng vào, không buồn giải thích mà cuốn lấy toàn bộ lời lẽ của đối phương, hôn một trận nóng bỏng.
Tinh thần thể của hắn mặc dù không có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng tốt xấu gì cũng là nhân loại cao cấp đến từ ngàn vạn năm sau, khả năng học tập với bắt chước không ai có thể so sánh. Hơn nữa hôn còn là một loại phản ứng bản năng của con người, nhất là nam nhân ở phương diện này trời sinh lại càng cường giả.
Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy mình toàn thân nóng rực, cả người mềm nhũn, mờ mịt vươn tay nghĩ muốn chặt chẽ ôm lấy người đang nằm trên mình, nhưng chỉ có thể vô lực mà bám víu trên người đối phương.
Đợi hai người kết thúc nụ hôn, cũng đã thở hổn hển, hai môi còn vương một sợi tơ bạc dâm mỹ, phủ lên một mùi hương nồng đậm tình dục trong đêm đen.
Dương Liên Đình lần sờ toàn thân Đông Phương Bất Bại, cảm thấy thân thể dưới thân khỏe khoắn mà không hề thô to, làn da căng mịn mà đàn hồi mềm dẻo, vòng eo thon mà hữu lực, ôm trong lòng lại có cảm giác mềm mềm mịn mịn mĩm mĩm. Đây là cảm giác không thể có được trên thân của bất kỳ người phụ nữ nào. Huống chi người đang bị hắn áp dưới thân, còn là người có thế lực lớn nhất trên giang hồ, võ công thiên hạ đệ nhất – Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo.
Cảm giác chinh phục hoành tráng tràn ngập trong tim Dương Liên Đình. Hắn hưng phấn sờ sờ lần lần xuống phía dưới, tới nơi bí xử của Đông Phương Bất Bại thì, đột nhiên trong lòng mạnh động.
Chỗ đó một mảng trơn nhẵn, không có cái thứ kiêu ngạo của nam nhân, chỉ có một ít lông tơ nhàn nhạt thưa thớt.
Đông Phương Bất Bại đã tự cung rồi.
Này vốn là chuyện Dương Liên Đình biết ngay sau khi ký ức kịch tình của câu chuyện quay về. Nhưng lúc này thực sự chạm vào, trong lòng mới đột nhiên tỉnh táo, bừng tỉnh phát hiện sự thật này.
Bất quá cái này đối Dương Liên Đình mà nói cũng không có vấn đề. Bở vì tại thế giới của hắn, cơ thể vốn là tùy thời có thể thay thế. Chủ thể của bọn hắn là tinh thần thể, mà nhục thể cũng chỉ coi như một loại quần áo, có thể có hay không đều được.
Hơn nữa ở cái thời đại nhục thể có thể thay thế, đại đa số đều là thân thể trung tính. Bởi vì nam hay nữ đối với bọn hắn, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt. Lại nói cơ thể nam tính dễ bị tính dục chi phối, cơ thể nữ tính thể lực không đủ, cho nên bỏ đi khuyết điểm của hai bên sẽ ra cơ thể trung tính, ngược lại chính là rất được hoan nghênh.
Bởi vậy Dương Liên Đình chỉ là trong lòng suy nghĩ, tay không có dừng lại mà tiếp tục chuyển động đi xuống.