“Không phải ta…ta không đủ ngân lượng để ở phòng thượng hạng” Tô Thanh xấu hổ cúi đầu. Trên mặt một mạc ửng hồng.
Hoàng Dung phì cười khi nghe nam hài lời nói nàng thật muốn biết hắn danh tự.
“Ngươi danh xưng thế nào?”
“Ta gọi Tô Viễn” Tô Thanh nghĩ nghĩ thôi thì dùng tạm cái tên này đi, bây giờ đầu óc rối rắm nàng nghĩ không ra cái khác danh xưng.
“Ta là Hoàng Dung, nữ nhi Đông Tà đảo Đào Hoa” Hoàng Dung nói ra bản thân danh tự cùng thân thế.
“Tiểu thư, chuyện này…” Lỗ Hữu Cước vội can ngăn hắn không muốn bang chủ thân phận người ngoài biết được.
“Không sao” Hoàng Dung nhẹ giọng đáp.
Tô Thanh gật đầu xem như đã biết, sau lại nói “ngại quá, làm phiền các vị rồi ta còn có việc, cáo từ” Tô Thanh hướng hai người cúi người xong lập tức rời đi.
Hoàng Dung nhìn chằm chằm bóng lưng người vừa đi hỏi “hắn không phải người ở đây?”
Lỗ Hữu Cước khom người đáp” bang chủ, ta quả thật không biết hắn từ đâu đến nhưng vẫn nên đề phòng thì tốt hơn”
Hoàng Dung gật đầu xoay người hướng trên lầu đi đến, Lỗ Hữu Cước nhanh chân theo sau.
“A Thổ, ta tìm được một cái tốt khách điếm, mau mau đến đó a” Tô Thanh vừa vào y quán đã cùng đại phu trả xong chi phí chuẩn bệnh, nàng vội gọi người trên giường.
“Cái gì, có rồi sao?” a Thổ ngạc nhiên tròn mắt nhìn thiếu niên dáng vẻ gấp gáp.
“Ân, đúng vậy nhanh đến” Tô Thanh nói rồi đem tay nải dưới gầm giường lấy ra nhanh tay quải lên vai.
“Đa tạ ngươi” lời này hiển nhiên là nói với Tô Thanh.
“Không có gì, nhanh lên” Tô Thanh phụ đỡ người, cả ba rời khỏi y quán.
“Ngươi là ai?” tiểu nhị nhăn mày nhìn đám người bộ dạng lộm thuộm ngoài cửa hỏi.
“Ta là người vừa thuê phòng lúc nãy, này là ta bằng hữu” Tô Thanh đáp.
“Ngươi danh tự?” tiểu nhị lần nữa hỏi.
“Tô Viễn” Tô Thanh tuy trong lòng khó chịu nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh trả lời hắn, thuê phòng thôi có cần phải nghiêm ngặt vậy không a? Hơn nữa tiền nàng cũng đã trả, hắn mà không cho vào thử xem, nàng có để cho chủ tớ bọn hắn kinh doanh yên ổn trong thành này không.
“Đợi chút” dứt lời hắn nhanh chân chạy vào trong. Không lâu sau người trở lại, hắn chỉ tay vào Tô Thanh nói “ngươi vào trong, còn hai ngươi ở ngoài”.
“A Viễn, chuyện gì xảy ra?” a Thổ đỡ lấy muội muội vẫn còn ngủ say lo lắng hỏi.
“Không sao, đợi chút là được” Tô Thanh dứt lời cùng tiểu nhị vào khách điếm.