Lương Thuỷ: “Do cậu bắt đầu!” Cậu gắn xong khoá, “Chậc, phục vụ tận cửa, chưa uống miếng nước nào, còn bị ăn đấm. Một mình cậu thôi đó Tô Thất Thất.”
Một mình cậu thôi đó Tô Thất Thất.
Một câu nói đùa, khiến tim Tô Khởi bỗng nhiên rơi “tõm” xuống bình nước đường. Trôi qua trôi lại, lắc tới lắc lui.
Cậu lật mặt bàn: “Thử xem có khoá được không?”
Tô Khởi thử một lần, gài khoá vào khoá phía dưới, đẩy khoá lò xo nhỏ xuống, khoá chặt lại.
Tô Khởi vui vẻ hỏi: “Chìa khoá đâu?”
Lương Thuỷ cười gian, nói: “Mười tệ.”
Tô Khởi đanh mặt.
Lương Thuỷ xoay xoay chìa khoá trong tay, đứng dậy: “Không đưa là tớ đi đó nha.”
Tô Khởi đoạt lấy: “Đưa đây!”
Lương Thuỷ vốn không tránh cô, tay bị Tô Khởi cào một chút, lấy chìa khoá đi rồi.
“Móng chó này của cậu.” Lương Thuỷ nhìn vệt đỏ trong lòng bàn tay, đưa tay như muốn đánh cô. Tô Khởi nhướng mày, không thèm trốn tránh – cô dương dương tực đắc.
Đang định đi, Trương Dư Quả ở cuối lớp gọi: “Lương Thuỷ, giúp tớ lắp khoá với. Cảm ơn nha.”
Lương Thuỷ rãnh rỗi nên hào phóng đến giúp: “Cậu cũng học lớp này?”
Cậu vừa đi, Từ Cảnh và Lưu Duy Duy lập tức kéo Tô Khởi: “Cậu ấy là gì của cậu?”
Tô Khởi nói: “Hàng xóm của tớ, quen từ nhỏ rồi.”
“Vậy mà lúc trước cậu không nói.”
“Tớ có biết người mấy cậu nói đẹp trai là cậu ấy đâu.” Tô Khởi chột dạ.
“Cậu không có mắt thẩm mỹ đúng không?” Từ Cảnh nói.
Lưu Duy Duy nói: “Mắt cậu ấy bị lác.”
Tô Khởi phụt cười, đẩy cô bạn: “Cậu đủ chưa đó.”
Trương Khả Hân hỏi: “Wow, ngày nào cũng gặp, cậu không thích cậu ấy hả?”
Tô Khởi sửng sốt, hệt như bị giẫm phải đuôi, lập tức nói: “Thích cái đầu á. Cậu ấy chỉ là nhìn cũng được thôi, tính nết xấu thật sự. Thật đó. Tớ hiểu cậu ấy quá luôn. Không đáng để thích chút xíu nào.”
Ba nữ sinh cạn lời nhìn cô.
Lưu Duy Duy: “Tính tình xấu sẽ giúp cậu lắp khoá?”
Trương Khả Hân: “Tính tình xấu sẽ để cậu lấy tập đánh?”
Tô Khởi: “…..”
Từ Cảnh: “Haiz, tớ cũng muốn lớn lên với một người bạn đẹp trai xấu nết.”
Lưu Duy Duy: “Bạn học Tô Khởi, tớ cảm thấy cậu hẳn là nên tìm vấn đề ở chính bản thân cậu.”
Tìm vấn đề gì? Tìm vì sao tớ không ưa cậu ấy không thích cậu ấy à?
Tớ thích mà.
“Không chịu nổi mấy cậu luôn.” Tô Khởi lắc đầu, đứng dậy đi vệ sinh. Về lớp thì đúng lúc gặp Lương Thuỷ đi ra từ lớp cô, đang cầm quả táo quăng lên quăng xuống, thấy cô thì đưa quả táo cho cô.
Tô Khởi cũng không khách sáo với cậu, rửa một chút rồi gặm.
Cô được một nửa thì Trương Dư Quả bước vào, nhìn chằm chằm quả táo trong tay cô.
Tô Khởi thấy kỳ lạ: “Sao á?”
Trương Dư Quả lắc đầu, cười cười: “Không có gì.”
Kết thúc lớp tự học buổi tối, Tô Khởi tạm biệt Lý Phong Nhiên, rồi cũng Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh đi đón xe buýt.
Xe buýt ở Vân Tây vừa nhỏ vừa cũ, 9 giờ tối đã ngừng chạy. Nhưng vì lớp tự học buổi tối tan lúc 9 giờ 40, nên mỗi tuyến đều để lại một xe cuối cùng đón học sinh.
Xe buýt vào buổi tối rất đông người, Lâm Thanh, Tô Khởi và Lộ Tử Hạo không giành được chỗ, giống như bánh quy kẹp đứng cạnh nhau lắc lư trong khoang xe tối hù.
Ban đêm ít xe, xe buýt trên đường chạy băng băng, vô cùng nhanh. Con đường đến phố Bắc Môn không dài, chỉ có ba trạm. Khi dừng ở trạm thứ nhất thì đã xuống bớt một nửa.
Có hai chỗ trống, Lộ Tử Hạo bảo Lâm Thanh và Tô Khởi ngồi vào. Lúc xe bắt đầu chạy, Tô Khởi bỗng thấy bóng dáng Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên đạp xe ngoài cửa sổ.
Tô Khởi mở cửa sổ xe, vui mừng gọi: “Thuỷ Tạp! Phong Phong!”
Còn chưa nói xong thì xe buýt đã chạy qua, hai chàng trai im lặng nhìn nhìn, chẳng mấy chốc đã bị bóng đêm bao phủ.
Cuối cùng xe cũng dừng lại, ba người xuống xe, đi thêm một đoạn đường dốc và con đê lớn là đến nhà.
Ba người đi được nửa đường, Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên đạp xe tới. Hai người không có ý định xuống xe, tiếp tục đạp xe về hướng sườn đồi.
Sườn đồi tuy dài nhưng không dốc.
Tô Khởi lén đi lên, đi đến phía sau Lương Thuỷ, đưa tay nắm lấy ghế xe đạp của cậu. Lương Thuỷ chạy trên đường dốc càng lúc càng chậm, cậu đạp mạnh vào bàn đạp, Tô Khởi dùng sức dậm mạnh chân sau, nhịn cười.
Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh nhìn, cười cười nhưng không phát ra tiếng động nào.
Lý Phong Nhiên đã đạp về phía trước.
Lương Thuỷ vẫn đang cố đạp xe, càng đạp càng khó. Một lúc sau, cậu cũng không quay đầu lại, nói: “Tô Thất Thất cậu không tự giác một chút được hả? Tớ không nói thì cậu cũng không buông tay đúng không?”
Tô Khởi rốt cuộc cũng nhịn không được mà cười ha ha, buông tay ra, xe Lương Thuỷ nhẹ nhàng lên đường.
Tô Khởi thấy cậu sắp đi, chạy nhanh tới ném cặp cho cậu: “Cậu đem cặp tớ về.”
Lương Thuỷ ghét bỏ: “Lười cỡ này, sao cậu không quăng xương cốt cậu luôn đi?”
Tô Khởi đứng tại chỗ, vặn eo nhỏ rồi nhún vai: “Tớ muốn ném nha, mà ném đâu có được.”
“Vặn nữa là gãy eo bây giờ.” Lương Thuỷ treo cặp của cô lên tay, có hơi nặng, lại ghét bỏ: “Cậu trộm gạch của trường đem về hả?”
Tô Khởi trừng mắt với cậu. Cô đem sách Ngữ văn ngoại khoá rất dày về.
Lương Thuỷ quay đầu nhìn Lâm Thanh: “Thanh Thanh, đưa cặp cậu cho tớ luôn đi.” Ngày nào Lâm Thanh cũng phải mang tập vẽ và bút rất nặng.
Lâm Thanh cũng không khách sáo với cậu, đưa cặp treo lên tay cậu nói: “Có thể cân bằng hai bên luôn.”
Lương Thuỷ cười: “Phải đó.”
Cậu đạp xe, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Tô Khởi và Lâm Thanh không có cặp, cả người thoải mái hóng gió ở ngoài đê, nhảy nhót về nhà.
Lương Thuỷ đi tắm rửa. Ghế sofa trong phòng khách có ba chiếc cặp đeo chéo màu đen giống hệt nhau.
Tô Khởi và Lâm Thanh đến xách cặp của mình về nhà.
Lúc Lương Thuỷ tắm xong đi ra, lấy cặp chuẩn bị lên lầu thì thấy không đúng lắm. Cặp của cậu bị hỏng khoá kéo rồi. Mở ra thì thấy đồ vật của Lâm Thanh.
Cậu đeo cặp đến gõ cửa nhà họ Lâm: “Thanh Thanh, lấy nhầm cặp rồi.”
Tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến, Lương Thuỷ xách theo cặp của cậu mở cửa, hai người đổi lại.
Lương Thuỷ trở lại gác mái, ném cặp sang một bên, lại phát hiện trong túi lưới đựng nước bên hông có một ngôi sao đủ màu.
Hồi cấp 2 cậu từng thấy mấy bạn nữ trong lớp gấp cái này, hình như là dùng để trang trí.
Cậu lấy ngôi sao ra, chắc là vì có va chạm nên ngôi sao xẹp lại một nửa, miếng giấy lỏng lẻo.
Lương Thuỷ hơi tò mò cách gấp mảnh giấy đó, duỗi ngón tay, ngôi sao mở ra hoàn toàn.
Lương Thuỷ: “……”
Cậu trực tiếp kéo ngôi sao thành một mảnh giấy dài, chuẩn bị ném thùng rác, lại phát hiện phía trên có một hàng chữ.
“Mình thích cậu. LS” (*)
(*): Editor: Chắc mọi người cũng biết là trong tiếng Trung xưng hô giữa hai người chỉ có “我” và “你”, cậu tớ mày tao tôi bạn anh em bố con mẹ con đều là 2 chữ này, nên ở đây mình dịch theo cách đọc của Lương Thuỷ
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Người lớn tâm sự (13)]Phùng Tú Anh: Thật tình, tiếc quá luôn. Thằng bé Trần Tiêu ở lớp em, lúc trước thành tích học tập tốt, chính là do yêu sớm mà tanh bành. Đi học thì lơ tơ mơ, chỉ biết yêu đương. Em đã báo cho bố mẹ thằng bé, kết quả ba mẹ bảo là quản không được. Phụ huynh kiểu gì vậy chứ. Này, em nói nãy giờ anh có nghe không?
Lý Viện Bình: Đang nghe mà, không phải anh đang bận à.
Phùng Tú Anh: Vâng vâng vâng là em sai, anh thì làm gì có ngày nào không bận. Phong Nhiên.
Lý Phong Nhiên: Dạ?
Phùng Tú Anh: Con gái theo đuổi con chắc không ít đâu, mẹ biết mà.
Lý Phong Nhiên:……
Phùng Tú Anh: Nếu bạn nữ nào quấn lấy con, quấy rầy con thì phải nói với mẹ, mẹ đến trường giải quyết cho con.
Lý Phong Nhiên: Không có.
Phùng Tú Anh: Vậy thì tốt. Còn con, con có thích bạn nữ nào không?
Lý Phong Nhiên:……
Phùng Tú Anh: Phong Nhiên à, bây giờ con còn nhỏ, yêu sớm chỉ tổ ảnh hưởng việc học. Nếu mà xao nhãng học hành, sau này tình yêu thế nào cũng không bền chắc, chọt một cái là tan ngay. Khi con trưởng thành, thành công rồi, sẽ có rất nhiều cô gái ưu tú chờ con. Biết không?
Lý Phong Nhiên:……..
Phùng Tú Anh: Sao lại không nói gì? Bắt chước bố con à?
Lý Phong Nhiên: Con biết rồi.
Phùng Tú Anh: Con đừng có mà bày đặt yêu sớm rồi để nhà trường gọi cho phụ huynh đó. Nếu không mẹ phải nói chuyện đàng hoàng với phụ huynh của bạn nữ đó.
Lý Phong Nhiên: Dạ.
Lý Viện Bình: Trời ơi, em nghĩ nhiều thế làm gì? Phong Nhiên cả ngày đều luyện đàn, rãnh đâu mà yêu sớm.
Phùng Tú Anh: Em biết, không phải em chỉ dặn chút, sợ con nó phạm sai lầm thôi sao. Dốc sức cho chuyên môn là chuyện quan trọng nhất trong mấy năm nay. Lỡ mà để yêu sớm ảnh hưởng là bỏ dỡ luôn. Phong Nhiên à…
Lý Phong Nhiên: Con đi luyện đàn.
Phùng Tú Anh: Này, mẹ chưa nói xong đâu.