Yuri cụp mắt, tựa hồ đang cười, môi y đỏ tươi, trên gương mặt trắng bệch càng dễ thấy. Y cúi đầu, môi đặt ở cổ Lâm Hiến, đầu lưỡi ướt át liếm láp, xoa đi vết thương răng nanh cắn vào, mà Lâm Hiến chỉ thấy choáng váng sau đó thân thể run rẩy, khoái cảm như biển động dễ dàng nhấn chìm anh.
Anh run lên nghẹn ngào, xin tha như người chết đuối, Yuri thì đứn ở dưới giường mạnh mẽ ra vào hai chân của anh, đột nhiên rút ra rồi lại dùng sức đâm vào, da thịt va chạm bạch bạch, cuối cùng, Lâm Hiến đột nhiên ngừng lại rên gào, vách ruột anh co rút nhanh, bụng dưới căng ra, dương v*t run lên một cái, toàn bộ bắn ra.
Yuri nở nụ cười, trong tiếng cười nhanh nhạt ý chế giễu, Lâm Hiến lúng túng nghe y nói: “Lần đầu tiên bị người đâm bắn hửm?”
Lâm Hiến run lên, lặng không nói, nhưng thân thể bị y kéo lên, Yuri còn chưa rút ra đã lại đâm vào.
Lâm Hiến gần như ngồi lên cái đó của Yuri, chân treo bên eo Yuri, Yuri kéo mông anh, y bắt đầu chậm rãi hành động.
Đi tới bên cửa sổ, ánh sáng vụt qua, quanh thân Lâm Hiến như nhiễm phải cái ánh sáng mờ nhạt đó. Toa xe lay động, Yuri tựa hồ chỉ đang đứng, vật kia ở trong cơ thể anh thì điên cuồng hoạt động. Tay anh ôm chặt cổ Yuri, chôn mặt khóc ở hõm vai y, Yuri cảm giác được bả vai ướt át, là nhiệt độ của loài người, y ngẩn người.
“Yuri… A…”
Lâm Hiến kêu tên y, tựa như muốn nói gì đó, lại bị Yuri kéo xuống hôn chặn lại, sau vài lần đẩy đưa điên cuồng, Yuri bắn vào trong Lâm Hiến.
Yuri cảm giác được một chút trống rỗng, y chậm rãi rút ra, vách ruột lại ngậm chặt lại. Yuri có chút bất đắc dĩ, vỗ mông Lâm Hiến một cái, y nói: “Thả lỏng chút, tôi muốn đi ra.”
Lâm Hiến hơi động eo, anh nhéo cổ họng y: “Anh ôm tôi như vậy tôi không thả lỏng được.”
Vì vậy y không thể làm gì khác ngoài ôm Lâm Hiến lên giường, lưng Lâm Hiến chạm vào nêm chăn một cái, anh lập tức khẽ thở dài một hơi, phía sau mấp máy, lưu luyến không rời phun dương v*t của Yuri ra ngoài.
Làm xong, Lâm Hiến có chút trống rỗng, trong đầu toàn là sự việc vừa nãy, mặt đỏ bừng. Yuri nhìn Lâm Hiến, cầm tay anh kéo lên dưới ánh mắt mờ mịt của anh.
Lâm Hiến nghe y nói: “Phải dọn dẹp một chút nếu không cậu sẽ ốm.”
“Anh giúp tôi rửa?” Lâm Hiến thốt lên, sau đó lại lúng túng. Anh được ôm lên, ngẩng đầu, môi hơi giật giật, nhỏ giọng nói: “Tôi không có kinh nghiệm trong chuyện này, không biết…”
Còn chưa nói xong, Yuri đã đánh gãy lời anh, nói: “Được.”