Thế nhưng Tô Khởi thật ra lại nghiêm túc suy nghĩ một chút. Tuy cô thích ca hát nhảy múa, còn thường nằm mơ làm ngôi sao, nhưng cô không hề có suy nghĩ thi vào Học viện Khiêu vũ. Thành tích thi chuyển cấp rất tốt làm cô phát hiện ra có lẽ cô là một người thông minh, thi vào đại học tốt cũng là một lựa chọn không tệ.
Đối với nhảy múa, cô có thể nhảy bất cứ lúc nào, chỉ cần cô muốn.
Chín giờ bốn mươi phút tối, kết thúc lớp tự học buổi tối. Những ai sống ở ký túc xá của trường còn phải tự học thêm tiết ba.
Tô Khởi là học sinh ngoại trú. Cô đeo cặp đến lớp bên cạnh tìm Lý Phong Nhiên.
Lý Phong Nhiên bước ra khỏi lớp, nói: “Tìm Thuỷ Tử thôi.”
Tô Khởi không nói gì.
Lý Phong Nhiên thấy cô không nói gì thì nhìn cô.
Tô Khởi bày ra vẻ mặt tớ không nghe thấy gì cả.
Chưa đi đến cửa cầu thang, đã thấy nhóm Lương Thuỷ đi từ cửa sau, xuống lầu với bạn cùng lớp của cậu. Bọn họ vừa nói vừa cười, cũng không chú ý bên này.
Cách một hàng lang đông người, Lý Phong Nhiên không gọi cậu – vì đây là chuyện Tô Khởi sẽ làm.
Nhưng Tô Khởi cũng không gọi cậu, bóng dáng Lương Thuỷ biến mất ở cầu thang. Lý Phong Nhiên lại đưa mắt nhìn Tô Khởi, Tô Khởi lại bày ra dáng vẻ tớ không nhìn thấy gì cả.
Hai người đi đến cầu thang, đúng lúc Lương Thuỷ đi đến chỗ quẹo của tầng dưới. Ánh đèn ở hàng lang chiếu vào mặt cậu, khoé môi cậu nở nụ cười nhạt, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Tô Khởi thất thần bước xuống lầu, đi qua chỗ quẹo cậu đã đi.
Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh chờ họ ở lầu ba, vừa nói chuyện với bạn học mới của từng người. Lương Thuỷ nói với họ gì đó, rồi lại xuống lầu với bạn cùng lớp, không chờ họ.
Lộ Tử Hạo cũng đi với bạn cùng lớp của cậu ấy.
Tô Khởi chợt nghĩ, sớm biết thế thì mình đã đi cùng Lưu Duy Duy.
Năm người không cách nhau xa lắm, từng người trò chuyện với bạn cùng lớp ra đến cổng trường. Sau khi vẫn tay tạm biệt thì mới gặp nhau ở bãi đậu xe.
Tô Khởi mở khoá xe, không thèm liếc mắt nhìn Lương Thuỷ một lần.
Xe cô đặt cạnh xe Lương Thuỷ, bàn đạp chồng lên bàn đạp của xe người khác, không tách ra được. Lương Thuỷ thấy thế nên vươn tay đến giúp.
Tô Khởi nghiêng người dùng bả vai chặn lại, từ chối cậu.
Lương Thuỷ sửng sốt một chút, không biết cô thế nào.
Mặt Tô Khởi đỏ bừng. Cô dùng sức tách hai chiếc xe ra, nhưng càng kéo thì càng kẹt vào nhau. Lương Thuỷ không nhúc nhích, vẫn đứng một bên cẩn thận quan sát vẻ mặt cô.
Lộ Tử Hạo thấy cô quả thực sắp kéo banh xe, chạy nhanh đến giúp cô tách hai chiếc xe ra.
Tô Khởi đẩy xe xuống bậc thềm, vừa đạp bàn đạp là đạp đi luôn.
Lộ Tử Hạo nhìn bao nhiêu đó là đủ hiểu: “Mới ngày đầu khai giảng thôi đó, hai cậu lại cãi nhau rồi?”
Lương Thuỷ không nói lời nào, đạp xe về phía trước.
Sáng hôm sau khi ra khỏi cửa, Lộ Tử Hạo nói cậu muốn đi xe buýt đến trường. Bạn cùng bàn với cậu sống tại chỗ trạm đầu của xe buýt, đúng lúc cùng nhau đi học.
Lý Phong Nhiên muốn đến trường tập đàn, cho rằng đi xe buýt lãng phí thời gian. Lương Thuỷ thì tất nhiên là thích đạp xe hơn. Hai người ngồi lên xe đạp, chờ Tô Khởi và Lâm Thanh.
Nào ngờ Tô Khởi nói với Lâm Thanh: “Trời nắng quá, tụi mình cũng ngồi xe đi.”
Lâm Thanh đồng ý: “Được thôi.”
Trần Yến nghe xong, nói giỡn: “Ấy, tiểu đội đi học của mấy đưa sắp tan rã rồi hả?”
Lương Thuỷ nhìn Tô Khởi một cái, không nói gì, đạp xe đi với Lý Phong Nhiên.
Tô Khởi không nhìn cậu, nghe tiếng bánh xe quẹo khỏi hẻm, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Lúc ba người lên đê, bóng dáng của Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên đã biến mất ở đường dốc nối nội thành với đê.
Lộ Tử Hạo hỏi: “Cậu cãi nhau với Thuỷ Tử hả Thất Thất?”
Tô Khởi: “Có đâu, tớ cãi gì với cậu ấy?”
Lộ Tử Hạo: “Vậy sao hay người không nói chuyện?”
Tô Khởi: “Tớ với cậu ấy không có gì để nói.”
Lộ Tử Hạo: “…..”
Không đúng, logic này không đúng. Lộ Tử Hạo kiên trì: “Ừm, hai người cãi nhau rồi.”
Tô Khởi hung dữ nói: “Tớ đã nói tớ với cậu ấy không có gì để nói, không có gì để nói thì cãi nhau được hả?!”
Lộ Tử Hạo: “Tớ sai rồi.”
Ngày đầu tiên tập quân sự, sân ở Nhất Trung không đủ, từ lớp 10/1 đến 10/8 ở lại sân thể dục của trường, 10/9 đến lớp 10/15 thì đi bộ qua hai con phố đến trường trung học cơ sở Hà Thành.
Nhóm học sinh mới cấp 3 xếp hàng theo lớp, mỗi lớp xếp 4 hàng, đi thành hai hàng hai hàng nối đuôi nhau, như một con rắn dài hừng hực đi về phía trường trung học Hà Thành.
Con đường uốn lượn, hàng ngũ cũng uốn lượn theo.
Tô Khởi vừa nâng mắt là có thể nhìn thấy bóng dáng Lương Thuỷ cách mấy chục mét. Cậu đứng ở cuối lớp, phía sau là nữ sinh lớp 10/11 thấp bé, đứt đoạn quá rõ ràng.
Chàng trai có mái tóc đen nhánh, cao cao gầy gầy, rắn rỏi, giống cây bạch dương nhỏ.
Tại một giây nào đó, cậu bỗng lơ đãng quay đầu nhìn. Tô Khởi lập tức dời ánh mắt, rồi lại cảm thấy mình chột dạ. Cậu ấy chỉ nhìn đại thôi, làm sao có thể vừa nhìn đã thấy mình được.
Đến trường Hà Thành, mỗi lớp thực hành tư thế đứng nghiêm trong quân đội, được huấn luyện viên của từng lớp hướng dẫn.
Tuy ánh mặt trời chói chang nhưng Tô Khởi cũng không cảm thấy khổ sở gì cả. Cô không phải kiểu người yếu ớt, đứng nghiêm thôi mà.
Mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt cô.
Cô vẫn đứng thẳng tắp không nhúc nhích, giống như tất cả các học sinh cấp 3 mới trên sân thể dục này.
Sân thể dục to lớn nhưng lại lặng ngắt như tờ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mỗi người đều đứng yên như tượng binh mã.
Tô Khởi chợt rất thích trạng thái này, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Cô đứng nghiêm tại chỗ, bỗng nghĩ đến Lương Thuỷ. Cô chợt ý thực được một vấn đề – cậu không hề thích cô. Tất nhiên, cậu thích cô, nhưng, không phải cái kiểu thích đó.
Phải làm thế nào đây?
Cô đang nghĩ, mình phải làm thế nào bây giờ?
Rốt cuộc là từ khi nào lại biến thành dáng vẻ thế này. Cô không biết. Bắt đầu từ khi nào?
Cô bỗng thấy rất buồn, rất muốn trở lại những ngày tháng vô âu vô lo cãi nhau ầm ĩ trong quá khứ. Nếu là chính mình của lúc trước, lúc cậu ấy nói đùa, nhất định cô sẽ không đau lòng buồn bã. Có thể thấy được, đây chính là vấn đề của riêng cô.
Có thể thấy được, thích không phải là một chuyện tốt. Nó khiến tâm tình con người giăng đầy mây đen, vừa đa cảm vừa đau xót trong lòng.
Làm thế nào bây giờ?
Giá như không thích cậu ấy thì tốt rồi.
Vì sao tình cảm của con người không thể giống vòi nước, cố gắng vặn thật chặt là có thể đóng lại được rồi?
Giữa trưa mùa hè, trời nóng như thế, mà lòng cô lại đau đến nỗi hít một hơi lại cảm thấy rất lạnh lẽo.
“Đằng sau, quay!” Huấn luyện viên của họ ra lệnh.
Tô Khởi tập trung tinh thần quay ra đằng sau. Cách một bóng người di chuyển, cô bỗng thấy Lương Thuỷ.
Đội hình của lớp cậu đứng phía sau lớp cô, đúng lúc cũng quay sang bên này.
Cậu đứng ở vị trí áp chót của hàng thứ tư, đứng nghiêm, thân người thẳng tắp, biểu cảm trang nghiêm. Lông mày hơi nhíu lại, cảm giác được một sự kiên trì rất xa lạ, không giống dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường.
Ánh mắt cậu nhìn thẳng về phía trước, không hề lệch đi.
Tô Khởi lại nhìn lén cậu rất lâu, cho đến khi người đứng nghiêng đối diện chuyển động một chút, che họ lại.
Cũng tốt.
Tập được một tiếng, huấn luyện viên cho họ sinh giải tán nghỉ ngơi hai mươi phút.
Một nhóm cây bạch dương nhỏ thẳng tắp lập tức biến thành cây rau hẹ héo queo nằm rạp trên đất.
Tô Khởi khát nước, đến quầy quà vặt cạnh sân thể dục.
Đúng lúc trường trung học tan học, học sinh cấp 3 học quân sự và học sinh trường Hà Thành tụ lại một chỗ mua đồ.
Tô Khởi vô tình gặp được Tô Lạc, người vừa lên lớp 6. Cô nhíu mi: “Chuông tan học chưa vang hết đã thấy mày chạy tới đây, có phải không học hành đàng hoàng không hả!”
Tô Lạc gãi gãi đầu, không trả lời, nhìn thấy ở phía sau cô thì mắt sáng lên: “Anh Thuỷ, mời em uống hồng trà lạnh đê!”
Tô Khởi ngẩn ra, lại không quay đầu lại, vội vàng quay sang nhìn đồ ăn vặt trên kệ.
Thế nhưng, ánh mắt lại thấy Lương Thuỷ đến bên cạnh cô. Cậu buộc áo đồng phục quanh eo, đôi chân vừa dài vừa thẳng.
Cậu lấy hai chai hồng trà lạnh trên kệ, đưa Tô Lạc một chai, hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa?”
Thằng nhóc Tô Lạc này thế mà không chút khách khí: “Gân cay, bánh quy Soda.”
Lương Thuỷ đưa cậu bé cầm, quay sang nhìn Tô Khởi: “Cậu uống gì?”
Tô Khởi đã cầm bình nước, đưa một tệ cho chủ tiệm, xoay người muốn đi ra ngoài.
Lương Thuỷ bước ngang, chắn lại trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô một chút, có chút buồn cười: “Chậc chậc chậc, sao tính tình nóng nảy quá ta? Hồi đó cậu đâu có thế này?”
Cậu cầm một chai nước cam Xianchengduo, chọt chọt tay cô: “Này —— Tô Thất Thất ——”
Tô Khởi vốn dĩ tính mềm lòng, nhưng vừa nghe cậu gọi cô như thế thì đột nhiên giận dữ: “Tô Khởi!” Nói rồi đẩy tay cậu ra chạy đi.
“Chị hai!” Tô Lạc gọi cô, cô cũng không quay đầu lại.
Lương Thuỷ nhìn bóng dáng cô, không cười nữa. Cậu sờ sờ chóp mũi, để lại chai nước cam Xianchengduo lên kệ.
Tô Lạc tò mò: “Hai người lại cãi nhau?”
Lương Thuỷ nhíu mày, nói: “Về đi học đi.”