“Em gái nào lọt được vào mắt xanh của mày thế, nói nhanh lên, là ai là ai?”
Kim Mẫn Khuê nhìn nhìn người bên cạnh đã một mực im lặng cúi đầu từ khi nãy, quay sang đáp lại mấy cặp mắt tò mò kia bằng một nụ cười rồi nói, “Được rồi, nhân vật chính hôm nay không phải tao, chúng mày bơn bớt đi.”
Mọi người vẫn tò mò muốn đuổi theo tra hỏi, nhưng Kim Mẫn Khuê chỉ cười không đáp. Những người ở đây đều quen biết nhau, ít nhiều cũng hiểu rõ tính cách của Kim Mẫn Khuê, kiểu này có hỏi cũng không lấy thêm được thông tin gì rồi, tuy trên mặt vẫn còn vẻ tiếc nuối nhưng không ai nhì nhèo hỏi tiếp nữa.
Từ Minh Hạo cũng thấy hơi nhức đầu.
Vốn mục đích ban đầu mình kéo Lý Thạc Mẫn tới đây là để cho thăng nhóc này thư giãn một chút, khó khăn lắm cậu ấy mới có thêm chút sức sống, giờ thì hay rồi, búa tạ bổ ngay đầu, cũng chẳng biết bao giờ mới khôi phục được. Lại nghĩ tới bộ dạng nổi giận đùng đùng của Lý Thạc Mẫn ở hành lang hồi nãy, Từ Minh Hạo chỉ sợ còn ở đây lâu thêm nữa Lý Thạc Mẫn và Kim Mẫn Khuê sẽ nảy sinh xung đột, vì vậy sau khi ăn xong bèn vội chào tạm biệt Văn Tuấn Huy rồi kéo Lý Thạc Mẫn về.
Thấy hai người đi khuất, ánh mắt Văn Tuấn Huy bắt đầu trở nên mờ ám, nhìn về phía Kim Mẫn Khuê nhướn mày, Kim Mẫn Khuê lắc đầu, vẫn nhìn theo phương hướng hai người vừa đi khỏi rồi nở một nụ cười lạnh.
Lý Thạc Mẫn bị Từ Minh Hạo kéo đi, đờ đẫn như cái xác không hồn, chỉ biết máy móc bước theo. Từ Minh Hạo nhìn Lý Thạc Mẫn như vậy vô cùng lo lắng. Nhẫn nại đợi tới khi về kí túc xá, Từ Minh Hạo mới kéo cậu ngồi xuống giường, bản thân mình thì kéo cái ghế ngồi xuống đối diện.
“Thạc Mẫn à, gái đẹp còn nhiều mà, chúng ta không việc gì phải treo cổ trên một thân cây như vậy, hiểu không?”
Lý Thạc Mẫn không nói lời nào, Từ Minh Hạo càng nóng nảy, từ bé đến lớn chưa bao giờ thấy Lý Thạc Mẫn như thế này, ngay lúc đang vắt óc suy nghĩ làm sao mới có thể giúp Lý Thạc Mẫn thấy khá hơn thì thằng nhóc này đột nhiên mở miệng.
“Mày nói xem đến cùng thì Kim Mẫn Khuê có gì tốt đẹp?”
Thấy thằng bạn mình cuối cùng cũng chịu lên tiếng, Từ Minh Hạo mới giãn lông mày ra một tí, vội trả lời, “Không có gì tốt đẹp hết, chẳng thú vị chút nào cả, xách dép cũng không đuổi kịp mày luôn á.”
Sau đó Từ Minh Hạo thấy Lý Thạc Mẫn đập giường nghe đến “Rầm” một cái, nghiến rằng nghiến lợi, “Da thì trắng ởn nhìn rõ yếu ớt, mặt thì suốt ngày bày ra cái bộ dạng quyến rũ con gái người ta, một chút nam tính cũng không có, tốt cái gì mà tốt!”
Thấy Lý Thạc Mẫn đã khôi phục bộ dạng bình thường, hòn đá đè nặng trong lòng Từ Minh Hạo cũng tan biến, nhanh miệng phụ họa: “Đúng đúng đúng, mày mới là tốt nhất.” Rõi lại thở dài, “Nhưng mà tao nói nè Lý Thạc Mẫn, mày vì một đứa con gái mà trở thành thế này có phải hơi kém cỏi rổi không.”
“Ông đây chỉ là tức không nhịn nổi.” Lý Thạc Mẫn thở phì phò nhìn Từ Minh Hạo, “Mày không biết tên khốn Kim Mẫn Khuê kia…”
Từ Minh Hạo nghiêng đầu đợi Lý Thạc Mẫn nói tiếp, buổi trưa cậu cũng định hỏi rồi, rõ ràng Lý Thạc Mẫn với Kim Mẫn Khuê chưa hề xảy ra xung đột gì, vì sao bây giờ thằng nhóc này lại ôm địch ý mãnh liệt với Kim Mẫn Khuê như thế?
“Thôi.” Lý Thạc Mẫn bực bội bứt tóc, việc mất mặt như thế cậu không thể nói ra miệng được. “Mày chỉ được cái nhiều chuyện, bớt bớt đi!”
Từ Minh Hạo đi tới ngồi cạnh Lý Thạc Mẫn nghiêng người một cái, cả nửa người nắm xuống giường.
Im lặng hổi lâu, Lý Thạc Mẫn đột nhiên nhớ ra một việc, quay đầu lại nhìn Từ Minh Hạo đang nằm nhắm mắt, “Đúng rồi, Minh Hạo.”
Từ Minh Hạo miễn cưỡng mở mắt ra, “Gì?”
“Mày…” Lý Thạc Mẫn dừng một chút, “Những gì hôm nay Văn Tuấn Huy nói ấy, có thật không vậy?”
Từ Minh Hạo nhắm mắt lại, “Nói cái gì?”
“Thì… Cái vụ chưa thích ai đó.”
Từ Minh Hạo im lặng thật lâu, ngay lúc Lý Thạc Mẫn dẫn có cảm giác hình như mình vừa chĩa mũi vào chuyện của người khác, chuẩn bị đổi đề tài, cậu chợt nghe thấy Từ Minh Hạo thở dài, giọng nói cũng thêm phần mệt mỏi, “Đúng.”
Nghe được câu này Lý Thạc Mẫn quay phắt người lại nhìn Từ Minh Hạo, vô thức lên giọng, “Nhưng hôm nay tao thấy chúng mày…”
Từ Minh Hạo mở mắt bật cười, “Haha, hóa ra đúng là mày, tao đã nói có người vào mà cậu ấy còn không tin.”
Lý Thạc Mẫn tức giận, “Tao đang nói chuyện nghiêm túc với mày, cười cái gì mà cười, mày nói thẳng đấy có ý gì? Không thích mày sao lại như thế… Nó đang đùa giỡn mày hả?”
Từ Minh Hạo ngồi dậy chống hai tay ra sau lưng, hai chân đung đưa lúc ẩn lúc hiện, “Cho nên tao mới nói mày vẫn còn ngây thơ lắm, như vậy có nghĩa là gì đây?”
Lý Thạc Mẫn cảm thấy Từ Minh Hạo nói nắng không liên quan gỉ hết, nhưng chính cậu cũng không phản bác được, người ta làm việc của người ta, mình ngồi đây sốt ruột thì giúp ích được cái gì? Nhưng chỉ cần nhớ tới nét mặt của Từ Minh Hạo lúc nghe thấy Văn Tuấn Huy nói những lời kia, Lý Thạc Mẫn lại cảm thấy bực không chịu nổi.
“Mày thích tên đó đúng không?” Lý Thạc Mẫn uế oải hỏi.
“Thích chứ.” Từ Minh Hạo vẫn giữ nguyên vẻ mặt dịu dàng, “Thích đến điên rồi.”
Lý Thạc Mẫn nhớ tới việc hai năm qua Từ Minh Hạo chạy theo Văn Tuấn Huy, cậu không thể lý giải một người chưa bao giờ thiếu yêu thương như Từ Minh Hạo sao lại cố treo cổ trên một thân cây như vậy. Mặc dù Văn Tuấn Huy nổi tiếng thật đấy nhưng Từ Minh Hạo cũng không cần phải sỉ tình đến thế chứ hả, vì vậy Lý Thạc Mẫn thuận miệng hỏi một câu đã ghim trong lòng bấy lâu nay, “Mày thế này, không thấy khổ à?”
Từ Minh Hạo chỉ cười không đáp.
Khổ chứ, mệt chứ, tình cảm cho đi ngày qua ngày không được hồi đáp sao có thể không đau đớn, tâm trí suốt ngày lo được lo mất làm sao lại không mệt.
Nhưng thế thì đã sao? Từng bước từng bước đều là nhân quả báo ứng, lúc trước nhẫn tâm bao nhiêu, bây giờ đau đớn bấy nhiêu.
…*Còn tiếp*….