Cô rưng rưng nước mắt, đôi mắt long lanh nhìn anh như muốn chắc chắn một điều gì đó, căng thẳng đến mức siết chặt tay, làm máu thấm ra miếng băng gạt màu trắng.
Anh bất lực, giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Sao cô lại nghĩ vậy? Tôi đâu có nói là sẽ không cho cô gặp con. Với lại Điềm Điềm vẫn còn rất nhỏ, cũng đã quen có cô bên cạnh, tôi sẽ không nhẫn tâm đến vậy đâu.”
Vì anh rất ghét cô nên anh chắc chắn sẽ không nói dối để an ủi cô đâu có phải không? Vậy là anh đang nói thật, cô vẫn có thể ở bên Điềm?
Dĩ Ái yên tâm hơn phần nào, cô khẽ mỉm cười, đôi mắt cong cong như có thêm một chút sức sống: “Anh thật là tốt.”
Cung Trạch có hơi khựng lại, đã rất lâu rồi anh chưa nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô. Nhưng… cô nói… là anh tốt sao? Anh đối với cô như vậy mà cô vẫn có thể nói anh là người tốt, chỉ vì anh cho phép cô ở cạnh Điềm Điềm thêm một thời gian?
Anh lạnh giọng: “Cô đừng vui mừng quá sớm.”
Dĩ Ái hơi cúi đầu, cô cất giọng dịu dàng: “Nhưng em thật sự cảm thấy rất vui.”
Sau đó cô nhận lấy hũ cháo từ tay anh, run rẩy múc từng muỗng, khi đưa lên miệng cháo đã bị rơi ra ngoài hết chỉ còn lại một ít, trông rất khó khăn.
Cung Trạch cau mày, anh nhìn cô ăn mà trong lòng phát cáu, anh vươn tay ra cướp lấy hũ cháo: “Cứ như vậy thì cháo sẽ nguội mất, để tôi đút cô.”
Dĩ Ái ngẩn ra, nhất thời không phản ứng kịp. Sao Cung Trạch lại muốn đút cháo cho cô chứ?
“Em… em tự ăn được.” Cô nhỏ giọng, có chút e dè không dám manh động, cô sợ mình sẽ vô tình chạm vào người anh khiến anh khó chịu.
“Tôi không muốn nói lại lần hai, mau há miệng ra!” Anh múc một muỗng cháo đầy đưa đến trước mặt cô, cả giọng nói và ánh mắt điều thể hiện rõ ràng sự mất kiên nhẫn của anh.
Dĩ Ái không còn cách nào, chỉ có thể để anh đút hết muỗng này đến muỗng khác, đến khi hũ cháo không còn một giọt nào.
Lúc này anh mới bắt đầu đứng dậy dọn dẹp lại những thứ linh tinh trên bàn, bầu không khí lại rơi vào trầm lắng, chỉ còn lại màn đêm tĩnh mịch, thậm chí cô còn có thể nghe từng từng nhịp tim và hơi thở của bản thân, tự cô làm cho mình căng thẳng.
“Cô nghỉ ngơi sớm đi.”
Khi Cung Trạch xoay người bước đi, cô bất giác vươn tay ra muốn giữ anh lại, cô rất sợ cảm giác phải ở một mình, bị cái lạnh bao trùm lấy cơ thể, cô sợ… sợ một khi cánh cửa đóng lại thì thế giới của cô sẽ hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, sẽ không có ai tìm thấy cô nữa, sẽ không có một ai giúp cô mở cánh cửa đó ra.
“Khoan đã!!!” Giọng cô vụn vỡ, khó khăn lắm mới có thể phát ra âm thanh, bên trong mang theo sự hoảng hốt và gấp gáp.
Nghe thấy cô gọi, anh liền quay người lại: “Có chuyện gì?”
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo đó của anh cô biết là mình đã sai, cô cảm thấy hối hận, đáng lẽ cô không nên gọi anh lại, bởi vì cho dù cô có cầu xin anh cũng sẽ rời đi mà thôi.
Dĩ Ái ngượng ngùng rút tay lại, đôi mắt bất lực cụp mi xuống, sau đó khoé môi cô hơi cong lên, giọng nghèn nghẹn nói: “Không… không có gì, anh đi đường cẩn thận.”
Cung Trạch im lặng nhìn cô ba giây rồi hững hờ “ừm” một tiếng sau đó rời đi.
“Cạch!”
Khi cánh cửa đóng lại, Dĩ Ái đã tự ôm lấy bản thân mình, cô hít vào một hơi thật sâu, cố nuốt hết những cơn đau quặn thắt vào trong, không để cho một giọt nước mắt nào rơi xuống.
Còn Cung Trạch, anh vẫn chưa rời đi mà đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, trong lòng rối rắm, anh nhìn thấy cô muốn giữ mình lại nhưng lại thôi, còn nhìn thấy sự sợ hãi trên gương mặt cô, không dám nói những lời thừa thãi vì sợ anh sẽ nổi giận.
Rõ ràng anh đã cho cô cơ hội tiếp cận anh nhưng cô lại rụt rè thu mình lại, cứ như là một con thỏ sợ người khác chạm vào mà không ngừng chạy trốn.
“Đây là chiêu lạc mềm buộc chặt sao? Cũng có tác dụng đấy.” Anh nhếch môi cười, cũng không hiểu là đang cười cái gì. Cười bản thân biết cô đang muốn câu dẫn anh nhưng anh vẫn dính bẫy hai là cười sự ngu ngốc của cô đây?