Du Hoặc nói: Một tuần. Được ta đồng ý một tuần.
Lão bản thấy thế liền nói:
Không biết quý khách cần bàn cờ quý hiếm kiểu nào.
Du Hoặc nhìn lão: Nhìn truyền thống.
Lão bản nghe vậy nói:
Tiệm ta có ba bộ bàn cờ quý hiếm truyền thống. Giá ba bộ chênh nhau một khoảng. Loại 1 là 1000 lượng bạc
Loại 2 700 lượng bạc
Loại 3 500 lượng
Không biết quý khách cần loại nào.
Du hoặc nghe song nhìn lão nói: Có loại nào mắc hơn không.
Người làm đằng sau thì trợn mắt suy nghĩ:
Cần mắc hơn á.. Trời. Trúng vố rồi. Thật sự trúng lớn rồi. Tiền hoa hồng lần này hắn nhận được khá đây.
Lão chủ quản nghe vậy nói:
Nói Mắc hơn đúng là có một bộ. Bộ này giá 3000 lượng bạc.
Du Hoặc nghe hỏi:
Đã quý và mắc nhất chưa.
Lão chủ quản nghe song thì giật mình:
Vẫn muốn cao hơn. Nhìn người trước mặt này tuy ăn mặc khá giả nhưng không có nghĩa là quá giàu có. Lại không ngờ nhiều bạc vậy.
Chả nhẽ có thân phận gì hay quen biết nhà phú quý nào đó.
Lão chủ quản chắp tay nói với Du Hoặc:
Nếu mắc nhất của bên cửa hàng Lão Phu thì có một bộ hiện đang ở cửa hàng chính Triều Dương.
Bộ này mới được đưa về tiệm hiện chưa ai lấy. Giá 6000 lượng bạc.
Du Hoặc nghe song nói ngay: Vậy ta lấy bộ đó.
Lão chủ quản nghe tới đây thì nét cười hơi hiện trên mặt:
Quý khách Lấy bộ này phải cọc trước một nửa. Lý do là bộ này là chấn tiệm Triều Dương. Quý khách phải khẳng định lấy bọn Lão phu mới vận chuyển qua được.
Du Hoặc nghe nói: Được ta đưa cọc. Làm giấy tờ đi.
Lãi chủ quản nghe vậy liền vội vàng sai hạ nhân đi lấy giấy mực.
Mời đám Du Hoặc vô phòng khách. Kêu hạ nhân dâng trà ngon.
Lão bản lần này chắp tay hỏi quý danh Du Hoặc:
Lão phu tên là Am An Không biết sưng hô quý tính quý khách như thế nào.
Du Hoặc nói: Du Hoặc. Lão bản Cửu Đỉnh.
Lâm Hạ cũng nói: Ta Lam Hạ. Nhị Lão bản Cửu Đỉnh.
Am An lão bản nghe song giật mình:
Cửu Đỉnh không ai không biết.
Tiệm này cực nổi tiếng trong huyện Mao Mân về món ăn.
Cửu Đỉnh góp vốn để mở nên Lão bản cửu đỉnh có 7 người. Ai cũng có tài kinh doanh.
Hơn nữa đằng sau có Hâm gia chống lưng.
Nên cửa tiệm này càng ngày càng phát đạt.
Lão chủ quản Am An cười nói:
Hoá ra là Du Loã bản, Lam lão bản. Nghe danh đã lâu nay mới gặp mặt.
Lam Hạ nói: Coi như đã gặp. Nếu lần này mua bán thuận lợi. Bọn ta sẽ còn ghé cửa tiệm.
Lão chủ quản liền nói:
Hai vị lão bản yên tâm. Cửa hàng bọn ta chưa bao giờ làm khách hàng phận ý.
Nói song đưa một tờ giấy ký kết cho Du Hoặc. Du Hoặc lấy tiền đưa cho Lão chủ quản rồi ra về.
Lão chủ quản còn tiễn ra tận cửa.
Khi bọn Du Hoặc vừa đi. Lão Chủ quản vội bước vào một gian phòng kế bên phòng Du Hoặc mới ngồi.
Trong phòng. Một vị công tử anh tuấn ăn mặc y phục màu lam. Tay cầm quạt đang thưởng tà.
Người này chính là chủ tiệm Hạ Bệ. Cọn trai chi phủ Hàm Hà. Tên Uyên Nhật.
Loã chủ quản tiến đến chắp tay: Công tử khách đã đi.
Uyên Nhật hỏi: Hai người vừa nãy thân phận gì.
Lão chủ quản liền giải thích cho Uyên Nhật nghe về Du Hoặc và Lam Hạ.
Uyên Nhật nghe song: Nói vậy cũng rất có tài kinh doanh.
Lão chủ quản nói:
Đúng vậy công tử.
Tuy nói có Thiếu gia Hâm gia Hâm Hạo chống lưng nhưng chỉ là chống lưng cho chứ không liên quan gì đến kinh doanh của Cửu Đỉnh.
Đám người Du Hoặc lão bản phát triển Củu Đỉnh nổi danh như hôm nay thật sự rất có tài kinh doanh.
Uyên Nhật: Vậy chú trọng một chút. Sau khi giao bàn cờ đưa thẻ khách quý bạch kim bản tiệm đi.
Lão bản chắp tay nói Vâng.
Mà ở bên này. Du Hoặc và Lam Hạ cũng đang nói về cửa tiệm Hạ Khách.
Lam Hạ nói: Lúc nãy phòng bên có người ngồi theo dõi chúng ta.
Du Hoặc trả lời:
Đúng thế. Ta đoán không lầm thân phận chắc là người có địa vị cao hơn lão chủ quản nhiều
Lam Hạ nói:
Mặc kệ là ai. Lần này chúng ta cố ý mua bàn cờ mắc nhất chắc chắn là thành công gây sự chú ý rồi.
Du Hoặc gật đầu đồng ý.