“Anh…” Đỗ Cửu thấy cổ tay mình đã sắp bị bóp nát rồi.
Hoắc đại thiếu ném y lên ghế phụ, bóp chặt cằm y, vẻ mặt lạnh lẽo: “Xem ra là do anh đối xử với em quá tốt rồi, có lẽ chỉ khi anh khóa em lại bên cạnh mình thì em mới chịu ngoan ngoãn nghe lời anh?”
“Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu…” Đỗ Cửu vội vàng giải thích.
Hoắc đại thiếu cắt lời y, ánh mắt lạnh băng: “Anh không muốn nghe mấy câu bao biện nữa.” Nói xong đóng sầm cửa lại.
Đỗ Cửu khóc không ra nước mắt, cái đứa đồng đội heo Ngũ Gia Huân này, y nhất định sẽ không để yên cho cậu ta!! Trong lòng lại có hơi buồn cười, rõ ràng baba chủ tịch đang rất tức giận nhưng vẫn không quên giúp y thắt dây an toàn, thật là…”
Một hành động nho nhỏ như vậy lại lạ kỳ an ủi được lòng y khi nhìn thấy baba chủ tịch và Tô Tích Quân khi nãy, trong lòng bỗng trồi lên một chút cảm giác khác lạ.
Đỗ Cửu cho rằng baba chủ tịch sẽ dẫn y về nhà, nhưng đi một đoạn mới biết không phải, hắn chở y tới một chung cư sau đó kéo y lên tầng cao nhất.
Đợi tới lúc đóng cửa Đỗ Cửu bỗng nhớ lại cốt truyện gốc, căn chung cư này chính là nơi baba chủ tịch giam cầm nữ chính!
Y nhìn vào khóa mật mã trên cửa, quả nhiên là loại có thể khóa từ bên trong.
Đỗ Cửu thấy hơi hết hồn, bỗng dưng hắc hóa vì cái chuyện nhỏ này đáng sao?
Khó khăn lắm mới vào được một thế giới vừa có thể hưởng thụ vừa có thể kiếm điểm, y thiệt sự không muốn làm ra chuyện gì xấu, hơn nữa còn không tới một năm y đã hết nhiệm vụ rời khỏi đây, để cho y tận hưởng nốt không được à?
Y vội vàng giải thích: “Anh, anh hiểu lầm rồi, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, là Ngũ Gia Huân hẹn em ra ngoài, em cũng không biết đi tới sẽ gặp một người khác.”
Tay tháo cà vạt của Hoắc đại thiếu khẽ khựng lại, vẻ mặt dịu xuống một chút nhưng rõ ràng vẫn không có ý thả y ra.
Hắn kéo cà vạt quấn mấy vòng lên tay Đỗ Cửu lại sau đó trói y vào đầu giường, đè lên người y, nắm lấy cằm ép y phải nhìn hắn: “Nói em yêu anh.”
Đỗ Cửu chớp chớp mắt, không chút do dự nói: “Em yêu anh.”
Một câu nói chỉ có ba từ thôi mà, có gì khó khăn chứ.
Đỗ Cửu cảm thấy không biết là do ảo giác hay thứ gì khác, y dường như nhìn thấy được một tia đau khổ trong mắt baba chủ tịch??
Baba chủ tịch sao có thể có thứ cảm xúc này được chứ, y đang muốn nhìn kỹ lại thì đã bị baba chủ tịch đè xuống cắn mạnh lên môi.
Nụ hôn này hôn tới cực kỳ giận dữ, Đỗ Cửu nhanh chóng nếm được vị gỉ sắt trong miệng, cánh môi bị cắn tới đau đớn, y phải cố nhịn lắm mới kìm được không cắn lại, dù gì thì hiện giờ y là Hoắc Cửu, một Hoắc Cửu chỉ biết chịu đựng mà không bao giờ phản kháng.
Có lẽ vì y xuôi theo khiến baba chủ thấy không thú vị nữa bèn buông y ra, trong chớp mắt khi tách ra Đỗ Cửu dường như nghe được một tiếng thở dài rất khẽ.
Hoắc đại thiếu nhẹ nhàng liếm láp môi y, nhỏ giọng thở than: “Một ngày nào đó…”
Cái gì? Đỗ Cửu không nghe rõ được.
Hoắc đại thiếu đột nhiên tóm lấy áo khoác bên cạnh trùm lên mặt, che khuất đôi mắt y sau đó xốc vạt áo y lên.
Mấy năm nay cơ thể của Đỗ Cửu đã hoàn toàn quen thuộc với hắn, mau chóng bị trêu chọc đầu hàng, vừa vặn đúng một ngày trước khi Trường Xuân Ti phát tác nên thân thể hết sức nhạy cảm, rất nhanh cúi đầu trước tình dục.
Chỉ là lần này baba chủ tịch thô bạo khác thường, gặm cắn sạch sẽ cả người Đỗ Cửu không chừa chỗ nào, cũng không có thay đổi tư thế đa dạng, cứ ôm y vào ngực như vậy, lại che đi đi mắt Đỗ Cửu làm y không nhìn được gì.
Từ ngày đứt quãng cho đến đêm, mệt thì ngủ, tỉnh lại ôm Đỗ Cửu đi tắm rửa sau đó trở về làm tiếp, khi đói gọi cơm hộp, giằng co suốt một ngày một đêm.
Lúc kết thúc Đỗ Cửu cảm thấy bản thân sắp tàn phế rồi, y thật sự không chịu nổi cơn buồn ngủ nữa, nhắm mắt lại định thiếp đi.
Trong lúc mơ màng y nghe được baba chủ tịch khe khẽ thở dài bên tai y, sau đó nói một câu “Ta yêu ngươi.”
Những lời này thường ngày hắn vẫn nói với Đỗ Cửu rất nhiều, nhưng lúc này dường như hơi khang khác, không có tình ý miên man như bình thường mà ngược lại toát ra mấy phần trầm lắng hòa cùng đau thương.
Đỗ Cửu định mở miệng hỏi nhưng mí mắt nặng tới không thể hé ra nổi, mệt mỏi ập tới, trong chốc lát đã ngủ mất.
Y vốn tưởng baba chủ tịch sẽ nhốt y trong chung cư này như trong cốt truyện, nhưng sau khi tỉnh dậy đã nhận ra mình trở về nhà họ Hoắc.
Chuyện của hai ngày trước giống như chưa từng xảy ra, baba chủ tịch trở về như bình thường, cũng không nhắc tới chuyện Quan Tuyết San nữa.
Đương nhiên hắn không tính toán với Đỗ Cửu nhưng không đồng nghĩa với việc bỏ qua cho Ngũ Gia Huân, hắn đi tìm người điều tra Ngũ Gia Huân, còn tập trung vào tình sử của cậu ta, cẩn thận đóng thành tập chia làm hai phần, đợi Ngũ Gia Huân tới mới đưa một phần cho cậu ta, một phần cho Hoắc Triều Hoa.
Hoắc Triều Hoa nhìn danh sách thật dày trong tay, trên mặt không có biểu cảm gì, lại phát thẻ người tốt cho Ngũ Gia Huân thêm lần nữa.
Ngũ Gia Huân: ~~o(>_<)o ~~
Mà về phần Tô Tích Quân, không biết hắn đã làm gì nhưng cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Ngày tháng êm đềm trở lại, từng ngày trôi qua, cách ngày cốt truyện kết thúc mỗi lúc một gần, bởi vì là mảnh nhỏ thế giới nên không cần người nhập vai phải đi hết cả đời nguyên chủ, chỉ cần đợi tới lúc cốt truyện kết thúc là có thể rời đi, sau đó thế giới sẽ tự điều chỉnh, dựa theo dữ liệu hoàn chỉnh đã ghi chép được bắt đầu lại.
Có lẽ là vì ở thế giới này hết sức thoải mái nên gần tới ngày rời khỏi Đỗ Cửu hơi hơi không nỡ.
Đến một đêm cuối cùng, trong lần cuối cuồng hoan, y thoáng thả lỏng một chút.
Có lẽ bởi vì y buông lơi nên baba chủ tịch có hơi kích động, hắn hung hăng ôm lấy y, tựa như muốn hòa y vào trong xương cốt cùng mình, mặt đối mặt tiến vào nhìn y không chớp mắt, mỗi lần va chạm đều nói với y một câu “Ta yêu ngươi.”
Đỗ Cửu nhìn hắn, trong lòng lại lần nữa dâng lên thứ cảm giác xa lạ kia.
Suốt một đêm baba chủ tịch không hề buông y ra, trời vừa ửng sáng, Đỗ Cửu thoát ra khỏi thân thể Hoắc Cửu, trong chớp mắt rời đi y nhìn thấy baba chủ tịch mở miệng nói gì đó, nhưng lúc này y đã bắt đầu rời đi nên không thể nghe được.