“Mẹ ơi…” Trữ Yến chậm rãi cúi đầu, tay để trên đầu gối mẹ, trán ghì lên mu bàn tay. Ngọn lửa đốt cháy than đen trong căn phòng yên tĩnh, nước mắt Alpha thiêu bỏng làn da mẹ Trữ, len lỏi qua kẽ ngón tay rồi thấm vào làn váy dài của bà, hắn không thèm để ý người khác, không quan tâm cấp dưới có thấy được bộ dạng xấu xí của mình hay không, hắn chỉ muốn có cơ hội gặp được Hạ Nhiễm mà thôi.
Khuôn mặt thanh tú của mẹ Trữ hiện lên vài phần cảm động, đứa con cao ngạo không ai sánh bằng của bà đang rơi lệ, đang yếu thế, đang cầu xin, một Trữ Yến dù cho có đối mặt với thần chết cũng chưa từng để rớt một giọt nước mắt đang khóc.
Thứ chất lỏng lạnh lẽo đang trào ra từ đôi mắt của kẻ máu lạnh.
“Xin mẹ… Để con tìm em ấy đi, con không thể không có em ấy được…”
Cơ thể Trữ Yến run rẩy.
“Mẹ có thể nói cho con biết nơi Hạ Nhiễm đến,” Mẹ Trữ khổ sở, thở dài nói. “Nhưng A Yến à, ở ngay cái lúc con muốn ly hôn thì con đã lựa chọn vứt bỏ nó rồi.”
Trữ Yến hơi ngơ ngác, vô lực cúi đầu: “… Con sẽ xin lỗi, con sẽ cho em ấy một hôn lễ.” Hôn lễ long trọng nhất.
Mẹ Trữ hỏi: “Nó sẽ chấp nhận sao?”
Sẽ không. Trữ Yến nghĩ thầm, Hạ Nhiễm hận hắn muốn chết, là hắn đã hại anh mất gia đình.
Mẹ Trữ đưa địa chỉ cho Trữ Yến, nhưng lúc hắn tới nơi thì chủ nhà lại nói Hạ Nhiễm chưa từng dọn vào đây, tiền trong thẻ ngân hàng anh cũng không đụng tới. Hắn chợt cảm thấy sợ hãi, tra xét lộ trình của Hạ Nhiễm nhưng nhiều lần đều không thu được kết quả gì. Truyện Đoản Văn
Hắn hoàn toàn bị lạc mất phương hướng tìm kiếm, lang thang vô định trong dòng người tấp nập.
Năm thứ nhất Hạ Nhiễm rời đi, vẫn không có tin tức gì.
Bạn Trữ Yến suy đoán Hạ Nhiễm đã chết mất xác ở nơi nào đó, mà Alpha thì vô cảm dập thuốc lá, sau đó lại châm thêm một điếu, trong khoảng thời gian này hắn hút rất nhiều thuốc, không e dè kiềm chế chút nào. Hắn đang chờ Hạ Nhiễm nhíu mày xuất hiện trước mắt mình, giả vờ giận dữ cướp lấy điếu thuốc: “Em nói biết bao lần rồi, không được hút thuốc.”
Trữ Yến hoảng hốt vài giây, Hạ Nhiễm lại xuất hiện trong ký ức của hắn thêm vài lần. Alpha rũ mắt, đồng tử đen láy không có chút cảm xúc nào, đốm lửa tàn hiện lên trong mắt, hắn bị vây trong bầu không khí u ám kỳ lạ, không thể không gục ngã.
Trong phòng chỉ bật duy nhất một chiếc đèn, ánh sáng mờ ảo chiếu lên mặt hắn, người anh em tốt kia liền nhìn thấy vài phần bi thương. Một lát sau, hắn xốc lại tinh thần, nói: “Em ấy muốn sống lâu trăm tuổi.”
Tựa hồ cảm thấy chỉ nói thôi là chưa đủ, ngày hôm sau hắn liền cố ý dậy sớm để lên chùa cầu bùa bình an, để xuống dưới cái gối mà Hạ Nhiễm đã từng nằm lên.
Người anh em tốt kia cảm thấy Trữ Yến đã điên hết thuốc chữa, gã từng thấy bộ dáng kiêu ngạo nhất của hắn, không cúi đầu không chịu thua, dù năm đó có bị người ta chơi một vố thì cũng có thể bình tĩnh trả đũa. Hắn đã quyết định rồi thì sẽ không hối hận, đường đi qua rồi thì sẽ không quay đầu lại.
Đầu óc Trữ Yến sáng suốt, tính tình quyết đoán, người trong giới gọi hắn là tên thương nhân tàn nhẫn nhất.
Trữ Yến thật sự tuyệt tình, sau khi trở lại bình thường liền không chút do dự mà vứt bỏ Beta không có ích lợi gì với mình.
Người anh em tốt kia hỏi: “Cậu có hối hận không?”
Trữ Yến không nói gì, hắn nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, thật lâu sau đó mới lên tiếng đáp lại: “Hối hận rồi.”
Hắn cầu xin một cơ hội để làm lại từ đầu, cầu xin có thể quay trở về như cũ.
Trữ Yến cái gì cũng hiểu, chỉ có yêu là không hiểu, hắn còn ngu hơn thằng ngốc kia nữa, nó yêu Hạ Nhiễm còn hắn thì không. Nhưng lúc hắn nhận ra chân tướng thì người hắn yêu đã rời đi rồi.
Vì thế hắn biến thành chó nhà có tang, một con chó lưu lạc khắp nơi.
Năm thứ nhất Hạ Nhiễm rời đi, hắn đã học được cách yêu và sám hối trong nhớ nhung.