Không có đồng đội heo bị tuột xích ngay thời khắc quan trọng nhất như Tạ Tiểu Sênh!
Nom thấy mục đích thật sự của mình đã bị bại lộ sạch sành sanh.
Từ Thanh Đào đã đâm lao thì đành phải theo lao, nhanh trí xuýt xoa.
“Ôi chao…”
Tinh thần diễn xuất của cô quả thật khiến lòng người cảm động không thôi: “Chân đau quá đi.”
Chỉ tiếc rằng, chân cô trắng nõn mịn màng, xinh đẹp thẳng tắp.
Sau khi bảo mình đau, cô lục tìm từ đầu đến đuôi mà chẳng thấy một vết xước nào, Từ Thanh Đào chỉ đành miễn cưỡng tìm ra được một xíu vết thương trên mu bàn chân – nơi bị ma sát với giày cao gót.
…
Được rồi.
Vết thương nhỏ cũng là vết thương, thịt muỗi cũng là thịt cơ mà.
Chỉ cần có lòng diễn trong mọi thời khắc, cô sẽ luôn diễn ra được vẻ đáng thương.
Mũi chân đá nhẹ vào bắp chân Trần Thời Dữ.
Giày cao gót màu nude tôn lên nước da nơi chân cô, như thể bẻ là sẽ gãy ngay, bề mặt bóng loáng của giày chạm vào quần tây được là ủi phẳng phiu.
Chậc.
Từ Thanh Đào thả thính xong cũng không thèm chạy, chỉ chỉ vào mu bàn chân của mình, nhỏ giọng lầm bầm: “Bị thương thật mà, vết thương to thế cơ mà.”
Mu bàn chân đầy đặn như vầng trăng non, trắng nõn đến nỗi có thể trông thấy mạch máu, khiến người ta nhìn vết thương mà tự thấy lòng mình đau nhói.
Trần Thời Dữ “Ừ” một tiếng, anh cười mỉm, giọng điệu lạnh nhạt: “Nặng thật nhỉ. Phải đưa đi bệnh viện ngay thôi.”
Nếu không thì vết thương sẽ lành lại mất.
Từ Thanh Đào: “… Cũng không đến mức đó.”
Cô thì thầm: “Chỉ là không đi nổi, cần ôm ôm.”
…
Trần Thời Dữ im re.
Từ Thanh Đào diễn mỗi lúc một nhiều, lầm bà lầm bầm: “Tôi đã thế này rồi mà anh không thể để tôi ngủ nhà anh một đêm sao, lỡ tôi về nhà ngủ, tên sát nhân kia lại ngấp nghé vẻ đẹp của tôi sau đó có mưu đồ gây rối tôi thì sao…”
Trần Thời Dữ như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm, đầu lưỡi chạm vào răng hàm: “Em ở nhà tôi thì không sợ tôi có mưu đồ gây rối em à?”
Từ Thanh Đào vừa nghe đã “a” một tiếng, vô thức lúng túng thốt lên: “Có chuyện tốt vậy nữa à.”
…
Cứu với, sao lại nói ra suy nghĩ trong lòng nữa rồi.
…
Hoàn thành xong mọi ghi chép đã là mười hai giờ.
Bên ngoài đang mưa lớn, Từ Thanh Đào ra khỏi đồn cảnh sát mà vẫn chưa từ bỏ ý đồ muốn thử thêm lần nữa.
“Mưa lớn thật nhỉ, lớn như ngày Sở Vũ Tiêm và Vân Hải chia tay vậy.”
Chàng trai à, cho anh thêm một cơ hội giữ tôi lại đấy, không thì chia tay.
Trần Thời Dữ không tin.
Từ Thanh Đào lại lớn giọng thêm chút: “Lớn như ngày Sam Thái rời chùa Đạo Minh vậy!”
Thật khó mà tin được, thế mà anh không đau lòng cho cô chút nào sao?
Trái tim của tên đàn ông thối tha ấy làm từ đá à?
Từ Thanh Đào dùng hết mưu kế đến mệt nhoài cả người.
Xem ra, muốn một bước lên trời nhờ vào con đường bước chân vào nhà anh vẫn khá khó.
Lấy điện thoại ra, đành chấp nhận số phận mà gọi vào số của Tạ Sênh.
Thế mà, ngay sau đó, người đàn ông dựa nửa người trước xe, dù anh đứng cũng không đứng cho thật đàng hoàng, trông cứ như là không có xương sống vậy, uể oải cực kỳ.
Mặt mày Trần Thời Dữ ung dung mà thản nhiên, anh thờ ơ bảo: “Không phải muốn đến bệnh viện à, lên xe đi.”
Không khí ngưng đọng lại trong một giây.
Từ Thanh Đào chợt nhận ra Trần Thời Dữ vừa mới nói gì, đôi mắt hồ ly xinh đẹp kia tức khắc sáng ngời.
Thứ cô lên là xe ư? Không, thứ cô lên là giường của Thời Tiểu Dữ!
Nơi cô vào là bệnh viện à? Không, nơi cô vào là trái tim của Thời Tiểu Dữ đó!
Từ Thanh Đào không chút do dự, chui tọt vào chiếc Bentley như chú bướm hoa nhỏ.
Cứ như thể là cô đang sợ ngay giây sau anh sẽ hối hận.
Nhưng mà…
Vết thương tí tẹo như thế này mà cũng đi bệnh viện, thế nào bác sĩ cũng nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn đứa bị thần kinh.
Từ Thanh Đào lưỡng lự một lúc, muốn nói là cô đã không đau nữa rồi.
Nhưng rồi, khi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật nhanh chóng lùi về sau, hình như không phải đi về hướng bệnh viện.
Từ Thanh Đào như đã nhận ra gì đó, tim đập bình bịch.
Đến khi chiếc Bentley chạy vào tòa nhà Bách Nguyên Nhất Hào, tòa nhà có căn hộ nhìn ra cảnh sông – nơi có tiền cũng không mua được trong truyền thuyết đô thị Vân Kinh.
Suy đoán dạn dĩ thì đây đúng là thứ khiến người ta khó mà tin được, mà suy nghĩ kia đã được chứng thực.
Thú thật thì, kể từ khi kết hôn đến nay, Từ Thanh Đào vẫn chưa từng đến nhà Trần Thời Dữ lần nào.
Căn hộ duplex có view hướng ra bờ sông được thiết kế hai tầng trên dưới thông nhau, tầng dưới là phòng đọc sách và phòng chứa rượu, tầng trên là nơi ở.
Ban công nối với phòng khách, tầm nhìn thoáng đãng, có thể quan sát hết toàn bộ cảnh đêm của Vân Kinh.
Lúc bước vào, Từ Thanh Đào vẫn có hơi lo lắng.
Lo rằng chút nữa Trần Thời Dữ sẽ lấy một đôi dép nữ từ tủ để giày ra.
Trong nhà thường để vật dụng thường dùng của nữ, nếu không phải trai hư thì cũng là bắt cá nhiều tay.
May mà trong nhà Trần Thời Dữ trống không, chẳng có gì cả.
Từ Thanh Đào chỉ có thể mang dép của anh, lẹp xẹp đi đi lại lại trong phòng.
Ánh mắt cô lặng lẽ tham quan cả gian nhà, bấy giờ Từ Thanh Đào mới chậm rãi cất tiếng hỏi anh: “Anh Thời Dữ ơi, tôi ngủ ở phòng khách à?”
Trần Thời Dữ đáp: “Không thì sao?”
“À.”
Cô không hề nghĩ đến những chuyện khác mà, được không hả!
Nhưng cảm giác bất ổn vẫn cứ hiện lên trong lòng cô.
Đúng như cô dự đoán, tiếp sau đó, giọng điệu lạnh lùng của Trần Thời Dữ vang lên, anh hỏi: “Để em ngủ trong phòng ngủ chính với tôi à?”
Từ Thanh Đào: …
Nhưng cô cũng đâu có nghĩ thế.
Trần Thời Dữ giễu cợt: “Mơ đẹp đấy.”
…
Cô! Biết! Ngay! Mà!
Từ Thanh Đào đã có kỹ năng thích ứng vô cùng điêu luyện trước việc Trần Thời Dữ sẽ thốt ra những lời nói tự cao tự đại với tần suất cao.
Sau khi hỏi rõ vị trí phòng khách, nửa tiếng sau, trợ lý Triệu đến đưa dụng cụ rửa mặt, súc miệng và quần áo để thay.
Từ Thanh Đào thấy, cũng đã sắp đến một giờ sáng rồi, không thể không cảm thán rằng, quả nhiên là làm trợ lý bên cạnh tổng tài bá đạo [*] vẫn rất cần cảm giác tín nhiệm.
[*] Bình thường mình sẽ dùng “tổng giám đốc Trần” thay vì “Trần tổng”, nhưng trong cụm từ “tổng tài bá đạo” này mình xin phép sẽ để y như vậy.Đã khuya vậy rồi mà gọi lúc nào là phải đến lúc đó sao?!
Nhưng Từ Thanh Đào cũng không ngờ là Trần Thời Dữ sẽ suy nghĩ chu đáo đến vậy.
Không chỉ có quần áo và đồ dùng để thay rửa tạm thời, còn có cả thuốc mỡ cho da bị xước.
Từ khi lên đại học, vì đã độc lập kinh tế, cô đã rất ít khi được người khác chăm sóc thế này.
Dù đó là khi yêu đương với Tống Gia Mộc thì cô cũng chẳng nhận được bao nhiêu tình cảm, nên lòng cô cũng chẳng tin tưởng hay mong mỏi gì.
Song, cũng không thể không nói rằng, cảm giác được người khác quan tâm đúng là rất tuyệt.
Bất kể là hôn nhân của họ có giả tạo hay không, thì giờ phút này đây, lòng Từ Thanh Đào vẫn chan chứa bao nỗi niềm xúc động.
Trước khi ngủ, cô mở điện thoại lên, lướt đến giao diện trò chuyện với Trần Thời Dữ.
Vì sự lạnh nhạt mấy ngày nay của Trần Thời Dữ, cũng đã lâu lắm rồi Từ Thanh Đào không gửi lời tình tứ sến súa cho anh.
Nhớ đến thuốc mỡ ban nãy, linh cảm nói đến là đến.
Từ Thanh Đào nhắn cho Trần Thời Dữ.
[Đã ngủ chưa?]Trần Thời Dữ tưởng cô có vấn đề gì quan trọng nên trả lời ngay: [?]
Từ Thanh Đào: [Anh Thời Dữ, hình như anh mua cho em thiếu một thoại thuốc…]
Cô chân thành mà thâm tình, chuẩn bị lấy lời tâng bốc sến súa bị thất truyền mà mình giấu dưới đáy hòm ra.
Vậy nhưng, khung trò chuyện lại hiển thị đối phương đang soạn tin.
Người đàn ông giành gửi một đoạn ghi âm qua trước cô, khi cô ấn mở, nghe thấy giọng nói buồn ngủ uể oải của anh, anh thốt ra câu ấy với vẻ đương nhiên.
“Nhớ tôi đến hết thuốc cứu chữa, đúng không?”
Từ Thanh Đào: …
Anh biết giành trả lời từ khi nào vậy hả???
“Vả lại…” Hình như Trần Thời Dữ chưa nói xong: “Mới mười phút chúng ta không gặp nhau thôi mà, vừa bằng thời gian tắm, em cũng không cần phải nhớ nhung tôi nhiều đến vậy đâu.”
Giọng điệu biếng nhác đầy quyến rũ như đang thủ thỉ bên tai cô.
“Hay là em chuẩn bị tắm với tôi à?”
Trong nháy mắt, mặt Từ Thanh Đào đỏ tận mang tai.
Anh! Có! Cần! Liêm! Sỉ! Không!
Ai thèm tắm chung với anh??? Cút!!!