Cả nhóm đi tìm nhà dân xin ở lại.
Đi được hơi xa mà vẫn chưa thấy nhà ai. Đến một lúc cũng tìm được nhà một thôn dân. Ở đây giống một khu tiểu viện nhỏ. Các phòng có vẻ tách biệt lập. Nhóm của họ ở đằng sau khu tiểu viện trong một nơi xa so với gia đình chủ nhà.
Chủ nhà ở đây cũng rất thân thiện mời mọi người ăn tối. Rồi nói chuyện xóm làng. Ở đây có vẻ nhà khá giả. Nói chuyện cũng thân thiết. Cả nhóm lại hỏi thăm xem liệu phía trước có tin tức hay yêu ma quỷ quái gì không để chuẩn bị tinh thần đối phó.
Chủ nhà chỉ hiền lành cười đáp: Các vị chắc khách phương xa đến đây, không biết rồi. Nơi đây quanh 100 dặm rất yên bình, làng quê trù phú. Cảnh vật rất đẹp, dân nơi đây vô cùng hiếu khách nên các vị không cần lo sẽ gặp yêu ma quỉ quái gì. Gia đình chúng tôi sống ở đây rất lâu cũng không nghe nói gì hết. Tối các vị cứ yên tâm nghỉ ngơi.
Mọi người yên tâm vui vẻ. Tiểu Mật đề nghị Tiểu Bạch vừa bị thương nặng mới khỏi. Con thấy mọi người đi nhiều ngày cũng rất mệt rồi. Sẵn ở đây yên bình, cảnh vật đẹp vậy, chủ nhà hiếu khách chúng ta xin ở lại 2 ngày rồi lên đường. Chứ vội vàng làm gì. Để mọi người còn nghỉ ngơi lấy sức.
Tiểu Nhiên và Tiểu Mật còn nhỏ nên ham chơi. Thấy nơi này đẹp nên muốn dừng lại lâu tý để thưởng thức. Còn Diệp Thanh Vũ thì muốn có thời gian dài hơn để ở bên bồi dưỡng cảm tình với Tiểu Nhiên nên cũng gật đầu. Lão Hổ và Tiểu Bạch thì cũng không ý kiến gì. Chỉ có suốt ngày ngủ, lười biếng thôi.
Vào đêm đầu tiên, hầu như mọi người vô sự, mọi chuyện không có gì. Ai nấy đều ngủ ngon vui vẻ.
Vào ngày đầu tiên, Tiểu Mật đòi dẫn đệ tử lên núi vừa chơi, vừa ngắm cảnh, xem có gì vui.
Thế là cả nhóm đi leo núi. Nhìn mọi vật xung quanh đẹp đẽ. Chợt từ xa, Tiểu Mật nhìn thấy một chàng tiều phu đang chặt và bó củi. Cả ba lại gần xem, hỏi thăm đường có chỗ nào đẹp nữa không.
Ngay cái nhìn đầu tiên, chàng trai lạ đã có hảo cảm với Tiểu Mật rồi. Nhìn gần chút, Tiểu Mật cảm thán trong lòng. Ở đây mà sao có người đẹp vậy, có thể nói là có thể so sánh với Tiểu Bạch. Nét đẹp của Tiểu Bạch – Đàm Đài Tẫn – là nét đẹp pha lẫn sự lạnh lùng, lãnh đạm cùng xa cách. Còn nét đẹp của chàng trai là cái đẹp ấm áp, chàng như ánh mặt trời vậy. Nét mặt luôn tươi cười, trong sáng, nụ cười đúng kiểu tỏa nắng. Chỉ cần nhìn thôi, Tiểu Mật đã cảm thấy có cảm giác khác lạ, mà nàng không biết đó là gì.
Tiểu Mật lại rất chủ động, cởi mở chào hỏi khi thấy chàng đẹp trai, ấm áp đến vậy. Ta tên Đàm Đài Tử Mật, còn chàng tên là gì cho dễ xưng hô nói chuyện với nhau.
Chàng trai lạ: Ta tên gọi “ Nhị Tử”. Là con thứ hai trong nhà. Cô nương ở đâu mà lại lên núi này dạo chơi vậy. Còn tiểu cô nương bên cạnh và Thúc Thúc tên gì ah.
Tiểu Mật: Ta là người phương xa đến, chỉ là tiện đường nên vào núi này dạo chơi ngắm cảnh.
Nàng chỉ qua phía Tiểu Nhiên. Còn đây là em gái ta tên Tiểu Nhiên. Phía bên này là Cửu Cửu ta tên Diệp Thanh Vũ.
Nhị Tử: Vậy ah, ta rất vui khi được quen biết mọi người. Nếu các vị không ngại để ta dẫn đường cho các vị dạo chơi.
Tiểu Mật: Không phiền, không phiền chút nào. Rất cảm ơn chàng chịu dẫn chúng ta đi chơi.
Tiểu Nhiên nãy giờ đang ngây ngất với vẻ ngoài đẹp trai của Nhị Tử. Giờ nghe đến tên mình mới sực tỉnh. Nàng khoát tay lia lịa, không phiền đâu, chúng ta rảnh lắm ah. Được chàng dẫn đi là ta vui lắm.
Nàng cũng như Tiểu Mật rất háo hức vui vẻ vì được trai đẹp dẫn đi chơi.
Diệp Thanh Vũ thì không chút vui nào khi thấy Tiểu Nhiên phấn khích như vậy trước vẻ đẹp của chàng trai. Thiếu điều đôi má ửng hồng thôi. Nhưng hắn lại chưa kịp có cơ hội từ chối, hai nàng đã đồng ý. Không muốn làm cả hai mất hứng nên đành đi theo.
Tiểu Bạch lúc nãy cũng nghe cuộc trò chuyện. Hắn chỉ phán rằng. Tiểu sư phụ và tiểu cô nương thật là mê trai ah. Hắn cũng có đẹp bằng ta đâu, sao hai cô nương kia lại phấn khích đến thế. Tiểu sư phụ lần đầu gặp ta cũng không thấy má nàng ửng hồng mà. Chả hiểu mắt hai cô nương kia làm sao. Ta đẹp đúng không? Hắn vừa tự nói rồi hỏi Lão Hổ.
Lão Hổ: Các cô nương còn trẻ thấy đẹp phải yêu thích phấn khích bình thường mà. Còn ngươi ah, nếu lúc trước ngươi cười nhiều hơn, bớt nhăn nhó, khó tánh thì ngươi cũng sẽ đẹp ah. Chỉ tiếc nét đẹp ngươi tam giới thật sự không ai sánh lại. Nhưng muốn thích ngươi, chả ai dám. Ngươi quá lãnh khốc, không biết cười, không biết biểu cảm. Những năm sống cùng ngươi, ta chưa bao giờ thấy ngươi vui vẻ thật sự. Không hiểu sao Thần Nữ lại yêu ngươi được.
Những lời Lão Hổ nói Tiểu Bạch chả hiểu gì. Y gắt lên, sao ngươi nói dài dòng vậy, ta chả hiểu ngươi đang nói về ai. Ta chỉ hỏi ngươi ta đẹp hay không. Ta đúng là bị điên mới đi hỏi một yêu vật như ngươi ah. Ngươi đâu có phải là con ngươi, sao biết cái gì là xấu đẹp. Haizza, thôi khỏi bàn thêm. Ta đi ngủ đây, đừng có áp sát ta vậy, khó chịu lắm.
Lão hổ nói vu vơ: Đúng vậy, giờ chủ nhân không có quá khứ, nên không biết ta nói gì. Có thể như thế này mãi mãi là tốt. Có thể sống vui vẻ không lo nghĩ. Cuộc đời của chủ nhân trong quá khứ, toàn là những tăm tối, khổ sở, sự phản bội, bất công. Chỉ có ánh sáng duy nhất dẫn đường chỉ lối, cứu vớt cho chủ nhân là Thần Nữ. Nhưng nàng cũng lực bất tòng tâm với cái gọi là số mệnh đã định sẵn. Thôi thì vô tri không biết gì như hiện tại là phước rồi.