Đôi mắt này… đã từng tràn đầy tình cảm, nhưng hiện tại… không còn một chút gì nữa.
“Cố Thành Trung… Đây là điều anh muốn nói với tôi sao? Được, anh luôn miệng chất vấn tôi, vậy còn anh thì sao?
Quan hệ của anh với Tạ Quế Anh là như thế nào? Tại sao anh lại cố ý để Phó Minh Tước đi? Tại sao?”
Mỗi một chữ mà cô nói ra đều như đâm vào trái tim, vô cùng đau đớn.
Tình yêu của anh đã có bao nhiêu ngọt ngào thì giờ đây có bấy nhiêu cay đắng…
Đau tận xương tủy, máu chảy đầm đìa…
Hứa Trúc Linh không tin nổi tình cảm sau ba năm mà chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất.
Cố Thành Trung nghe vậy, đôi mắt híp lại, trước mặt của cô, anh kéo tay Tạ Quế Anh, ôm cô ta vào trong ngực.
“Như cô nhìn thấy.”
Ngắn ngủi bốn chữ đã cho cô thấy rõ tất cả vấn đề.
Như cô nhìn thấy…
Kết quả đã như vậy, còn tìm hiểu quá trình làm gì, còn có ý nghĩa ư?
Cô như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, tay chân lạnh buốt.
Cô ngẩn ngơ không nói thành lời, phu nhân xông lên đẩy mạnh một cái cho cô mau đi khỏi đây.
“Cô không nên ở chỗ này tự làm mất mặt mình, cô là loại đàn bà bẩn thỉu, ở bên ngoài như vậy mà còn có mặt mũi trở về, quả thực cô đã làm mất mặt nhà họ Cố. Ngày mai là thứ hai, cục dân chính mở cửa, chúng ta sẽ ly hôn.”
“Ly hôn?”
Hai chữ này đối với cô thật là khó nghe.
“Đúng vậy, là ly hôn.”