Lúc này, thư ký đi vào nói: “Chủ tịch trở về rồi, thông báo mọi người tập trung ở phòng họp, muốn mở cuộc họp tầng quản lý lần nữa.”
“Lại họp sao?” Viên Triệu Hào rất không kiên nhẫn.
Lần trước họp, kết quả dẫn tới là Weiss ‘toang’, bây giờ lại họp, không biết lại có ai sắp xui xẻo.
“Đi thôi.” Ông ta có hơi mà không có sức đứng dậy, cùng với Thường Dương đi tới phòng họp.
Khi tới phòng họp thì đã nhìn thấy tầng quản lý của các bộ phận đã đến, chủ tịch Kỳ Chấn và Giang Nghĩa đồng thời ngồi ở đầu cuối của bàn họp.
Theo lý mà nói, vị trí bên cạnh Kỳ Chấn phải để tổng giám đốc như Viên Triệu Hào ngồi, nhưng tuyệt đối không ngờ người ngồi bây giờ lại là Giang Nghĩa.
Đây chính là không nể mặt Viên Triệu Hào.
“Hừ!”
Viên Triệu Hào hừ lạnh một tiếng, dứt khoát tìm một chỗ ở dưới ngồi xuống, biểu đạt cảm xúc bất mãn của ông ta.
Điều đáng tiếc là, Kỳ Chấn cũng không quan tâm ông ta.
Mấy phút sau, tầng quản lý đều tới đủ rồi, thư ký đóng cửa phòng họp lại, trong cả căn phòng yên lặng như tờ, mọi người cùng lúc nhìn sang Kỳ Chấn, không biết mục đích của lần họp này của ông ta là gì.
Kỳ Chấn vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn mọi người.
Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, Kỳ Chấn bỗng nhiên cười ha hả, vỗ tay nói: “Mọi người không cần căng thẳng, lần này triệu tập mọi người tới họp là muốn nói một chuyện mừng.”
Chuyện mừng?
Mọi người nhìn nhau.
Kỳ Chấn tiếp tục nói: “Chuyện này mọi người đều biết, vào nửa tiếng trước, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta — trang sức Thiệu Anh đã tổ chức một bữa tiệc livestream cắt đá quy mô lớn, mời rất nhiều nhân vật lớn có danh tiếng tới tham gia.”